mộng yêu trần

Chương 12: LẠC VỀ TRẦN THẾ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thu nhè nhẹ thổi qua hàng liễu rủ, mang theo hương thơm dìu dịu của đất trời sau cơn mưa lớn. Ánh dương quang đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi lên gương mặt của Bạch Dạ và Lạc Tuyết khi họ bước qua cánh rừng mờ ảo cuối cùng của Hỗn Độn Lâm. Mọi thứ như giấc mộng dài đã tàn, những tiếng vọng ma quái, những tiếng thở than của linh hồn vất vưởng giờ đây chỉ còn lại trong ký ức.

Trước mặt họ, cánh đồng trải dài, một con đường nhỏ dẫn về nhân gian. Mây trời xanh thẳm, không còn sắc xám u ám của những ngày tháng cũ. Lạc Tuyết đứng lặng người, ánh mắt không giấu được xúc động. Nàng thì thầm, như nói với trời đất:

— Chúng ta... thật sự đã thoát khỏi Hỗn Độn Lâm rồi.

Bạch Dạ gật đầu, gương mặt tuấn tú tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại sáng rõ, như người vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài. Hắn nhẹ giọng:

— Tựa như trăm năm lưu lạc, cuối cùng cũng tìm được đường về.

Lạc Tuyết ngước nhìn Bạch Dạ, lòng nàng vẫn chưa thôi thổn thức. Những thử thách đã qua không chỉ là hành trình thể xác, mà còn là hành trình của linh hồn. Nếu không có tình yêu, nếu không có niềm tin, e rằng họ đã sớm bị vùi lấp trong sương mù mê hoặc của yêu giới.

Bước chân của cả hai dần dẫn họ về hướng nam, nơi ngôi làng nhỏ dưới chân núi Tử Vân – quê cũ của Lạc Tuyết. Nhưng con đường trở về cũng không hoàn toàn bình yên như họ tưởng.

Khi bóng núi hiện ra lờ mờ nơi chân trời, Bạch Dạ chợt khựng lại, bàn tay đặt lên ngực trái. Từ nơi đó, một luồng khí nóng lan ra, rồi tỏa thành từng tia sáng đỏ rực. Lạc Tuyết vội vã đỡ lấy hắn:

— Bạch Dạ! Ngươi làm sao vậy?

Hắn nhắm mắt, giọng trầm đục:

— Là yêu ấn... Vẫn chưa tan hết. Ta nghĩ ta đã thoát, nhưng có vẻ... còn một lớp phong ấn nữa, sâu hơn, tàn độc hơn.

Lạc Tuyết tái mặt. Nàng biết, thứ đang tồn tại trong cơ thể hắn không chỉ là yêu lực thông thường, mà là kết tinh của lời nguyền vạn năm, do chính tộc trưởng tiền nhiệm của Hồ tộc hạ xuống khi Bạch Dạ bị kết tội phản bội. Thứ phong ấn đó vốn chỉ có thể được hóa giải bằng hai cách: một là chết đi để tan biến linh hồn, hai là dùng sinh khí của một con người để tế giải.

Không đợi nàng hỏi, Bạch Dạ đã nói tiếp:

— Ta biết điều đó. Nhưng ta sẽ không để nàng hy sinh. Ta còn cách khác, chỉ cần thời gian.

Lạc Tuyết im lặng. Nàng biết Bạch Dạ luôn kiên cường, nhưng thân thể hắn đã chịu đựng quá nhiều. Nếu cứ kéo dài, e rằng dù có ý chí sắt đá cũng không thể chống đỡ.

Họ dừng chân nghỉ lại bên một triền đồi. Đêm xuống nhanh hơn thường lệ, ánh trăng mờ mờ soi qua tầng mây bạc. Bạch Dạ nằm nghiêng dưới gốc cây, ánh mắt nhìn xa xăm. Lạc Tuyết ngồi bên, dùng ống tay áo lau những giọt mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán hắn.

— Ngươi có hối hận không? Vì đã chọn con đường này. Trở về thế giới người, từ bỏ ngôi vị, quyền lực, thậm chí đánh cược cả mạng sống?

Bạch Dạ không trả lời ngay. Một lát sau, hắn mới khẽ khàng nói:

— Nếu không gặp nàng, ta sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là yêu, thế nào là đau, và thế nào là... sống thật.

Lạc Tuyết siết chặt bàn tay hắn.

— Vậy thì đừng gục ngã. Chúng ta đã vượt qua tất cả, đừng để quá khứ kéo ngươi trở lại bóng tối.

Gió đêm thổi nhẹ, tiếng côn trùng rả rích khắp sườn đồi. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn hai trái tim đang đập cùng một nhịp.

Sáng hôm sau, họ tới chân núi Tử Vân. Làng Vân Tuyết nằm ẩn mình dưới rặng đào cổ thụ. Khi bước vào cổng làng, nhiều người dân ngỡ ngàng, bởi Lạc Tuyết đã biệt tích từ hai năm trước. Không ai ngờ nàng lại trở về, hơn thế nữa là cùng một nam nhân áo trắng lạ mặt có khí chất trầm tĩnh mà yêu dị.

Họ được mời nghỉ lại nhà trưởng làng. Sau khi biết sơ qua hành trình của Lạc Tuyết, trưởng làng thở dài:

— Vận số ngươi thật lạ kỳ. Nhưng nếu đã về được đây, thì cũng là có cơ duyên. Núi Tử Vân vốn là linh mạch cổ xưa, có thể tìm được pháp môn hóa giải yêu ấn nếu có lòng thành.

Tối đó, Lạc Tuyết ra bờ suối sau nhà, soi bóng mình dưới trăng. Nàng biết, sóng gió chưa chấm dứt. Phía sau sự trở về là một biến cố lớn hơn đang chờ đợi.

Bởi vì, trong lòng nàng có một linh cảm – phong ấn cuối cùng trong Bạch Dạ, không chỉ đơn thuần là lời nguyền… mà là một sự đánh đổi. Và để hóa giải hoàn toàn, một trong hai người... sẽ phải mất đi điều quan trọng nhất.

Nàng nhìn về phía căn phòng nơi Bạch Dạ đang nghỉ. Đôi mắt Lạc Tuyết khẽ lay động, ánh lệ long lanh nhưng không rơi.

Nàng thì thầm trong gió:

— Dù có là cái giá nào, ta cũng chấp nhận. Miễn là ngươi còn sống. Miễn là, ngươi được tự do...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×