mộng yêu trần

Chương 13: PHONG ẤN CUỐI CÙNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng tháng tám tròn như đĩa ngọc, ánh sáng nhu hòa soi rọi cả rặng đào cổ thụ trong làng Vân Tuyết. Gió đêm mang theo hương hoa thoang thoảng, se lạnh, như lời nhắc nhở rằng bình yên lúc này chỉ là tạm bợ.

Trong gian phòng nhỏ lợp mái tranh, Bạch Dạ ngồi thiền bất động. Hắn đặt một viên linh ngọc màu lam nhạt trên đầu gối, là linh thạch hấp thụ linh khí của trời đất, giúp điều hòa yêu lực trong cơ thể. Nhưng mạch khí trong hắn đã rối loạn. Mỗi nhịp hít thở, yêu ấn lại khuấy động, như con thú dữ bị giam cầm quá lâu đang giãy giụa.

Đúng nửa đêm, Bạch Dạ phun ra một ngụm máu đen đặc. Khí huyết nghịch chuyển, tay hắn siết chặt chuôi kiếm đặt bên gối, toàn thân run lên, nhưng vẫn không kêu lấy một tiếng.

Ngoài sân, Lạc Tuyết đứng yên dưới gốc đào, đôi mắt không rời khỏi bóng người bên trong. Nàng nghe rõ từng nhịp thở của hắn, cảm nhận từng cơn đau đang giằng xé. Nàng không muốn hắn thấy nàng đau lòng, nên chỉ đứng lặng lẽ, tay nắm chặt bùa trấn hồn cũ nát.

Sáng hôm sau, trưởng làng mang đến một cuộn sách cổ, đã ố vàng vì thời gian.

— Đây là “Linh Tàng Ký”, lưu giữ các pháp môn cổ bị thất truyền. Có một đoạn nói đến phong ấn giống hệt như trong cơ thể vị công tử kia.

Bạch Dạ lật mở, đôi mày cau lại. Dòng chữ viết bằng ngôn ngữ cổ xưa của Hồ tộc, từng câu từng chữ như đang khắc sâu vào lòng hắn.

Lạc Tuyết nhìn theo, thấp giọng hỏi:

— Có cách hóa giải sao?

Bạch Dạ gật đầu, nhưng không nói ngay. Hắn đặt cuốn sách xuống, giọng khàn khàn:

— Có... nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ.

Lạc Tuyết không chớp mắt:

— Là gì?

Một thoáng lặng thinh. Rồi hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt buốt lạnh:

— Phong ấn này, chỉ có thể giải khi người mang nó tự tay đoạn tình — dùng tâm hồn mình mà thiêu rụi đoạn nhân duyên cuối cùng gắn với nhân gian.

Lạc Tuyết đứng lặng.

— Nghĩa là... phải quên ta?

— Không chỉ là quên — hắn chậm rãi nói — mà là hoàn toàn xóa bỏ mọi ký ức liên quan đến nàng. Coi như chưa từng yêu, chưa từng gặp. Khi đó, yêu ấn mới chịu tự tan.

Một tia gió lạnh thổi qua. Lạc Tuyết không lên tiếng. Cả thế giới bỗng trở nên im lìm.

Bạch Dạ tiếp lời, giọng như thì thầm:

— Ta đã từng là Yêu Vương. Không thiếu cách để duy trì sự sống. Nhưng thứ ta không thể chịu được... là nhìn thấy nàng đau.

Nàng cười khẽ, nhưng trong tiếng cười có vị mặn:

— Thế còn ta thì sao? Ngươi nghĩ ta có thể sống như chưa từng yêu ngươi sao?

— Nếu ta không còn nhớ, nàng có thể bắt đầu lại. Từ đầu. Như một con người bình thường.

— Ngươi không hiểu gì hết, Bạch Dạ — nàng cắt lời, nước mắt đã ầng ậc trong đôi mắt nhưng chưa rơi xuống — Người ta sống vì ký ức. Nếu xóa đi hết, thì ta sống để làm gì?

Bạch Dạ im lặng. Bên ngoài, tiếng gió lay động tán đào. Một cánh hoa rơi xuống, nằm im trên nền đất.

Trưởng làng quay đi, không dám chen vào chuyện giữa họ. Nhưng ông biết, đoạn tình này, nếu buộc phải chấm dứt bằng cách đó... thì hai người sẽ không bao giờ còn là họ nữa.

Chiều hôm ấy, Bạch Dạ lặng lẽ đi ra rừng phía sau núi, mang theo cuốn “Linh Tàng Ký” và thanh kiếm tổ truyền. Hắn cần thời gian suy nghĩ. Lạc Tuyết không ngăn, chỉ dõi theo bóng lưng hắn khuất dần trong rừng sâu.

Tối xuống, nàng trở về phòng, mở chiếc hộp gỗ nhỏ giấu trong rương quần áo. Trong hộp là một phong thư cũ, từng dòng chữ nét mực vẫn chưa phai: “Nếu một ngày ngươi quên ta, hãy giữ lại một vật này, để khi mơ, vẫn còn chút hình ảnh để tìm về.”

Đó là thư nàng viết vào ngày Bạch Dạ mất trí trong Hỗn Độn Lâm. Nàng không bao giờ ngờ rằng, có ngày lời ấy trở thành sự thật.

Nửa đêm, gió lại thổi mạnh. Trong rừng, Bạch Dạ ngồi bên một tảng đá lớn, mắt nhắm hờ. Trước mặt hắn là pháp trận vừa vẽ xong, hình xoắn ốc chồng lên nhau, tạo thành một đồ án phong ấn cổ. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng càng nghĩ, tim càng đau.

Nếu đoạn tuyệt nhân duyên, hắn sẽ được tự do.

Nhưng liệu có thật là tự do không, khi người duy nhất giữ hắn lại với thế giới này, sẽ biến mất khỏi tâm trí?

Bạch Dạ bỗng ngẩng đầu, nhìn lên trời. Một vì sao băng xẹt qua bầu trời đêm, để lại vệt sáng mờ nhạt rồi biến mất.

Hắn khẽ cười, tiếng cười lạnh lẽo.

— Tình, là thứ trói buộc nhất. Nhưng cũng là thứ duy nhất khiến ta... muốn sống tiếp.

Sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương, Lạc Tuyết chạy vào rừng. Trực giác mách bảo nàng có điều gì đó không ổn.

Và nàng không lầm.

Trên nền đất giữa rừng là một pháp trận đã cháy dở. Mảnh linh thạch vỡ nát. Thanh kiếm tổ truyền gãy làm hai. Nhưng Bạch Dạ không ở đó.

Trên một nhánh cây gần đó, treo lơ lửng mảnh y phục trắng quen thuộc, đẫm máu nơi tay áo.

Lạc Tuyết bước tới, tay run rẩy chạm vào vết máu còn chưa khô. Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng gọi vang lên từ sâu trong lòng nàng:

— Bạch Dạ... Ngươi ở đâu?

Không ai đáp lại.

Chỉ có gió rừng thổi qua, mang theo tiếng lá rơi rụng, như tiếng bước chân xa dần, xa dần...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×