Tuyết vẫn rơi trắng cả một góc rừng. Bầu trời âm u, ánh sáng mặt trời bị che lấp hoàn toàn bởi những tầng mây dày đặc. Cảnh vật như đóng băng trong một khoảnh khắc dài bất tận.
Bạch Dạ ngồi đối diện Lạc Tuyết, bên gốc đào già đã rụng trụi lá, trên phiến đá mà năm xưa hắn từng ngồi thiền. Gió lạnh lùa qua kẽ áo, cuốn theo từng mảnh ký ức mơ hồ trong tâm trí hắn, như những bức họa bị nhúng nước, mờ ảo, không rõ ràng.
Trước mặt hắn, Lạc Tuyết rót một chén trà, tay nàng run nhẹ nhưng động tác vẫn chậm rãi, ôn nhu như lần đầu họ ngồi bên nhau nơi đỉnh núi phủ tuyết.
— Trà này ngươi từng thích uống nhất, vị hoa mai ướp sương đầu mùa, — nàng khẽ nói — mỗi lần mệt, ngươi sẽ nhắm mắt, nói rằng: “Chỉ khi uống trà nàng pha, ta mới thấy yên tâm.”
Bạch Dạ cầm chén trà, đưa lên miệng. Mùi hương nhè nhẹ lan tỏa, lạ mà quen. Hắn không nhớ những lời nàng nói, nhưng trong lòng lại khẽ lay động, như có thứ gì đó chực trào lên mà không thể gọi tên.
— Ta... đã từng nói thế sao?
— Ừ, ngươi còn bảo, nếu kiếp này không được uống trà ta pha nữa, thì chẳng còn gì gọi là vị của nhân gian.
Bạch Dạ lặng im. Hắn nhìn nàng, mái tóc buông dài phủ vai, mắt long lanh ánh nước, nụ cười nhu hòa đến đau lòng.
— Nếu nàng thật sự quan trọng với ta đến vậy… tại sao khi đoạn tình, ta lại chọn quên nàng?
Lạc Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời không do dự:
— Bởi vì ngươi yêu ta.
Bạch Dạ thoáng sững người.
— Yêu một người… chính là cam tâm tình nguyện để người đó sống, ngay cả khi bản thân phải biến mất khỏi ký ức của người kia. Ngươi sợ phong ấn giết chết linh hồn, nên đã chọn hy sinh đoạn tình để giữ lại mạng sống. Ngươi chọn quên, để ta có thể sống tiếp không bị liên lụy.
Nàng đưa tay ra, đặt lên ngực trái hắn.
— Nhưng tim ngươi… vẫn nhớ.
Bạch Dạ nhắm mắt. Trong bóng tối, hắn thấy mình đứng giữa biển hoa đỏ, xung quanh là gió rét, và có một người đang chạy đến từ xa, áo trắng tung bay, gọi tên hắn.
Mơ hồ.
Nhưng đủ để tim hắn đập mạnh.
— Ta… muốn biết tất cả, — hắn nói, giọng trầm thấp — muốn biết ta là ai… và ta đã từng vì nàng mà làm những gì.
Lạc Tuyết khẽ gật đầu. Giữa trời đông giá rét, nàng bắt đầu kể.
Nàng kể về Hỗn Độn Lâm – nơi mà yêu và người vốn không thể cùng tồn tại. Về trận chiến đẫm máu giữa yêu giới và nhân gian. Về lần đầu tiên họ gặp nhau trong một ngôi miếu đổ nát, khi nàng chỉ là một nữ y lạc lối, còn hắn là yêu vương bị trọng thương.
Nàng không sợ hắn là yêu. Ngược lại, chính nàng là người băng bó cho hắn, nấu cháo cho hắn ăn, rồi ngồi canh giấc ngủ suốt ba đêm liền.
Hắn lúc đó, dù lạnh lùng, nhưng ánh mắt chưa từng dữ tợn với nàng. Hắn nhìn nàng như một thứ ánh sáng le lói trong đời mình.
Nàng kể đến lần hắn cứu nàng khỏi tay đám thợ săn yêu linh, bị thương đến mất đi nửa yêu lực. Cái giá đó khiến hắn hôn mê ba tháng, và khi tỉnh lại thì bắt đầu... biết nhớ thương.
— Ngươi từng không hiểu được cảm xúc của người phàm, — nàng nói khẽ — nhưng ngươi lại vì ta mà học cách chờ đợi. Mỗi ngày ta đi hái thuốc, ngươi ngồi bên cửa sổ chờ, nghe tiếng bước chân ta về là mỉm cười.
Bạch Dạ cúi đầu. Trong tim hắn lúc này như có thứ gì đó vỡ ra. Cảm giác trống rỗng bao lâu nay dường như đang được lấp đầy, bằng những mảnh vỡ nhỏ mà nàng kiên nhẫn nhặt nhạnh.
Nàng kể đến đoạn họ bị truy sát, phải trốn trong động băng bảy ngày. Hắn từng ôm nàng suốt đêm để sưởi ấm, miệng nói: “Nếu nàng chết, ta sẽ cùng chết theo.”
— Ngươi đã nói thế, dù khi ấy ta chưa từng thề thốt điều gì.
Bạch Dạ nắm chặt bàn tay.
— Vậy… vì sao ta lại trở thành Yêu Vương? Ta từng làm gì để bị phong ấn?
Ánh mắt Lạc Tuyết tối lại. Nàng im lặng hồi lâu, rồi mới cất lời, nhẹ như gió thoảng:
— Bởi vì ngươi phản lại yêu giới.
— Phản?
— Ngươi... đã vì ta mà từ bỏ ngôi vị, đánh vỡ khế ước huyết mạch với Hồ tộc. Bọn họ gọi ngươi là phản đồ, giam giữ ngươi trong Hỗn Độn Lâm. Còn ta… bị đày khỏi biên giới yêu giới, tưởng rằng ngươi đã chết.
Bạch Dạ siết chặt chuôi kiếm đặt bên cạnh, trầm giọng:
— Ta không sợ làm phản đồ. Ta chỉ sợ... nàng vì ta mà bị khổ.
Lạc Tuyết bật cười, giọng khản đặc:
— Ngươi không hiểu sao? Được yêu một lần đã là hạnh phúc. Được yêu bởi một kẻ sẵn sàng từ bỏ quyền lực, thân phận… là điều ta chưa từng dám mơ đến.
— Vậy... nếu ta không bao giờ nhớ lại trọn vẹn, thì sao? — hắn hỏi.
Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh sương lạnh:
— Ta sẽ kể ngươi nghe mỗi ngày. Dù là một trăm ngày, một ngàn ngày… Ta sẽ không để đoạn tình này biến mất lần nữa.
Bạch Dạ nhìn nàng, mắt hắn dần ươn ướt.
Không hiểu sao, trong lòng hắn có một âm thanh đang gọi: “Tuyết...”
Một giọt nước mắt trượt khỏi gò má hắn.
Tối hôm đó, khi trở về làng, trời đổ tuyết dày. Nhưng Lạc Tuyết không còn thấy lạnh nữa. Trong lòng nàng là một ngọn lửa nhỏ — lửa của hy vọng.
Bạch Dạ không còn là Bạch Dạ của ngày xưa, nhưng hắn vẫn là người duy nhất khiến tim nàng rung động. Và nếu ký ức hắn có thể bị xóa bỏ, thì nàng sẽ là người dựng lại từng mảnh.
Từng chút một.
Ngày hôm ấy, trong mơ, Bạch Dạ thấy một giấc mộng rất lạ.
Hắn thấy mình đứng giữa biển tuyết mênh mông, xung quanh không có ai. Nhưng xa xa, có tiếng đàn vang lên. Hắn đi theo âm thanh đó, mỗi bước như dẫm lên hồi ức.
Cuối cùng, hắn thấy một bóng dáng mảnh mai đứng giữa cánh đồng tuyết, tay ôm đàn, miệng mỉm cười gọi hắn:
— Bạch Dạ, ngươi đã hứa với ta, không được quên...
Hắn gật đầu.
Và lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng trời, hắn thì thầm trong mơ, cái tên mà hắn tưởng đã đánh mất:
— Lạc Tuyết.