mộng yêu trần

Chương 16: TIẾNG GỌI TỪ HỒ GIỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió mùa đông vẫn gào rít qua từng khe ngói, cuốn theo những hạt tuyết bay trắng xóa mái nhà. Trong căn phòng nhỏ giữa làng Vân Tuyết, Bạch Dạ ngồi trầm mặc bên lò sưởi, mắt nhìn trân trân vào ngọn lửa đang nhảy múa.

Từ khi trở lại nhân giới, mỗi giấc mơ của hắn đều là từng mảnh ký ức đan xen, lúc rõ ràng, lúc mờ nhòe. Hình ảnh Lạc Tuyết, tiếng đàn, nụ cười... dần trở nên quen thuộc, như thể linh hồn hắn vẫn đang nhớ, dù đầu óc chưa thể hồi phục hoàn toàn.

Ngoài sân, Lạc Tuyết đang nhóm lửa nấu nước. Mỗi ngày nàng đều pha cho hắn một chén trà ấm, kể một mẩu chuyện nhỏ về ngày xưa. Có khi chỉ là một kỷ niệm giản đơn: hắn từng ghen khi nàng cười với tiểu đồng bên đường, hay lần nàng lỡ tay làm cháy mái hiên, hắn lại là người vội vàng che ô cho nàng dưới mưa. Những chuyện ấy, nếu là kẻ khác kể, hẳn sẽ là nhàm chán. Nhưng khi từ môi nàng thốt ra, lại như máu thịt, như từng nhịp tim cũ đang dần sống lại trong hắn.

Đêm đó, tuyết rơi dày hơn thường lệ. Bạch Dạ bất giác mở cửa, bước ra sân, ngẩng nhìn bầu trời xám mờ.

Chợt một cơn choáng lướt qua.

Hắn đưa tay lên đầu, toàn thân như bị đè nặng bởi một thứ lực vô hình. Trán lạnh toát, mắt hắn tối sầm. Trong nháy mắt, một ảo ảnh lướt qua tâm trí – một ngọn tháp đá cao vút giữa biển sương mù, và trong tháp, một giọng nói u ám vang lên:

— Kẻ phản tộc… ngươi tưởng đoạn tuyệt là xong ư? Ngươi vẫn là một phần của huyết mạch Hồ tộc. Huyết chú chưa bao giờ bị xóa bỏ.

Bạch Dạ lảo đảo, quỳ xuống giữa sân. Lạc Tuyết hoảng hốt lao đến, đỡ lấy hắn:

— Bạch Dạ! Ngươi làm sao vậy?

Hắn thở dốc, tay siết chặt vai nàng:

— Có người… đang gọi ta. Từ yêu giới.

Lạc Tuyết biến sắc.

— Là kẻ nào?

Bạch Dạ nhắm mắt, mồ hôi lạnh chảy dài theo thái dương. Lúc mở mắt ra, ánh nhìn đã hoàn toàn thay đổi — sâu thẳm, tối tăm, chứa đựng thứ gì đó hoang dại không thuộc về nhân giới.

— Là Thượng Tế của Hồ tộc… lão chưa chết.

Trưởng làng Vân Tuyết được mời đến ngay trong đêm. Khi nghe Bạch Dạ nói về Thượng Tế — kẻ từng hạ phong ấn “Cấm tình” lên hắn — ông già tái mặt:

— Không thể nào… năm xưa khi Hồ tộc trừng phạt ngươi, Thượng Tế là người đích thân áp ấn chú. Nhưng khi ngươi trốn thoát, người của hắn cũng đã bị tộc truy sát tận gốc. Sao hắn còn sống?

Bạch Dạ cười khẽ:

— Hắn không cần thân xác để tồn tại. Thượng Tế xưa kia luyện “Phệ Tâm Chú”, chỉ cần huyết mạch của ta còn chảy, hắn vẫn còn có thể sống… trong ta.

Trưởng làng hoang mang:

— Vậy chẳng phải…

— Đúng. Phong ấn “Cấm tình” chỉ là lớp ngoài. Phía sau nó… là một loại khống chế linh hồn. Bấy lâu nay, ta tưởng đoạn tuyệt là giải thoát. Nhưng thực ra chỉ là đánh thức một tầng sâu hơn của phong ấn.

Lạc Tuyết lặng người. Trong thâm tâm nàng chợt hiểu — cái giá Bạch Dạ trả, chưa từng dừng lại ở việc quên nàng.

Trưởng làng trầm ngâm rồi nói:

— Có một nơi… có thể cắt đứt hoàn toàn liên kết linh hồn với yêu giới. Nhưng rất nguy hiểm.

— Nơi nào?

— Huyết Trì.

Tên đó vừa thốt ra, gió ngoài trời bỗng gào lớn, như thể trời đất cũng chấn động.

Huyết Trì là một địa điểm bị cấm trong các ghi chép cổ. Nằm sâu trong khe vực Thiên Kính, nơi từng là ranh giới giữa nhân giới và yêu giới trước khi thiên đạo chia cắt. Tương truyền, ai bước vào Huyết Trì sẽ đối diện với “bản ngã cuối cùng” của mình. Chỉ có hai kết cục: hoặc là hoàn toàn tự tại, hoặc là bị chính phần tối trong linh hồn nuốt trọn.

Bạch Dạ không do dự.

— Nếu muốn sống đúng nghĩa, ta phải đến đó.

Lạc Tuyết giữ lấy tay hắn:

— Ta đi cùng.

Hắn lắc đầu:

— Không được. Nơi đó sẽ phản chiếu những gì sâu kín nhất trong tâm trí. Nếu nàng đi, nàng sẽ bị thương tổn vì ký ức của ta.

— Ngươi nghĩ ta sợ sao?

— Không phải là sợ, mà là... ta không muốn nàng biết ta từng đen tối đến mức nào.

Lạc Tuyết mím môi. Nàng hiểu tính hắn — kiêu ngạo, cố chấp, thà chết cũng không để người mình yêu nhìn thấy phần xấu xa nhất.

Nhưng nàng cũng hiểu một điều: nếu lần này để hắn đi một mình, nàng có thể... sẽ mất hắn mãi mãi.

Ba ngày sau, trời vừa chớm hửng, Bạch Dạ rời làng. Lạc Tuyết đã đứng chờ sẵn ngoài cổng.

Nàng mang theo một chiếc túi gấm, bên trong là viên linh thạch họ từng dùng trong lần vượt qua Hỗn Độn Lâm.

— Cái này... từng giữ mạng chúng ta một lần. Giờ ta trả lại ngươi. Dù ngươi có đi đâu, hãy để nó nhắc ngươi rằng... có người luôn chờ ngươi trở về.

Bạch Dạ nhận lấy, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn chạm nhẹ vào tay nàng:

— Nếu lần này ta không quay về...

— Thì ta sẽ đến Huyết Trì, dẫn ngươi về bằng được.

Câu nói ấy như ấn chú khắc vào tim hắn.

Khi Bạch Dạ khuất bóng sau rặng núi, Lạc Tuyết vẫn đứng nhìn theo thật lâu, đôi mắt trong veo không còn lệ, nhưng ánh nhìn kiên định.

Nàng biết, đây không còn là cuộc chiến của riêng hắn.

Mà là cuộc chiến cuối cùng giữa tình yêu và số mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×