mộng yêu trần

Chương 17: HUYẾT TRÌ MỞ LỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đỉnh Thiên Kính không có đường mòn.

Bạch Dạ đi suốt ba ngày ba đêm, chỉ dựa vào một mảnh cổ đồ rách nát và cảm ứng mơ hồ từ dòng máu yêu tộc trong người. Càng tiến gần về phía bắc, khí trời càng lạnh thấu xương, mặt đất loang lổ những vết nứt dài như móng vuốt trời xanh cào xuống. Núi rừng ở đây hoang tàn, cây cối vặn vẹo như đã từng chịu đựng lửa thiêu sấm đánh.

Chiều ngày thứ tư, hắn đặt chân đến một khe vực sâu hút không đáy. Giữa lòng vực là một khoảng nước đỏ như máu, không có sóng, cũng không phản chiếu ánh trời. Chính là nơi đó — Huyết Trì.

Bạch Dạ đứng trên vách đá nhìn xuống.

Một luồng khí nặng nề như muốn xé rách tâm trí tràn ra từ lòng vực. Hắn siết chặt túi gấm Lạc Tuyết đưa cho, hít sâu một hơi, rồi nhảy xuống không do dự.

Gió gào thét bên tai. Cơ thể hắn rơi mãi không dừng lại. Không gian xung quanh dần biến sắc, từ đen chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ loang thành một màu xám nhợt của những cơn mộng mị.

Hắn không rõ mình rơi bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra… tất cả đã thay đổi.

Bạch Dạ đứng giữa một đồng hoang trắng xoá, không có lấy một vết cỏ. Trời không có mây, đất không có ranh giới. Chỉ có hắn. Một mình.

Rồi… một bóng người bước ra từ sương mù.

Người đó… chính là hắn.

Một Bạch Dạ khác, nhưng mái tóc bạc phơ, ánh mắt lạnh đến rợn người. Y mặc chiến giáp đen phủ máu, tay cầm kiếm dài, khí tức tỏa ra nhuốm mùi chết chóc.

— Ngươi là… ta?

Giọng của “kẻ kia” vang lên trầm đục:

— Ta là ngươi, nếu ngày đó không chọn đoạn tình. Là bản ngã ngươi chôn giấu sau khi phản bội yêu giới.

— Ngươi… là phần yêu lực còn lại trong ta?

— Không. Ta là ý chí thật sự. Phần linh hồn ngươi đánh đổi để giữ mạng cho nữ nhân phàm trần ấy. Ngươi nghĩ yêu nàng là đúng sao?

Bạch Dạ không đáp.

Kẻ kia bước tới, giơ kiếm chỉ vào hắn:

— Yêu là yếu đuối. Là hèn nhát. Là thứ khiến ngươi từ Vương của vạn yêu trở thành một kẻ quỳ gối trước người phàm. Tỉnh lại đi, Bạch Dạ!

Hắn nhíu mày, bước lùi nửa bước:

— Ta chưa từng hối hận.

Bản ngã cười lạnh:

— Nói như vậy… thì hãy đấu với ta. Nếu ngươi thắng, linh hồn ngươi hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Hồ tộc. Nhưng nếu thua… ta sẽ thế chỗ ngươi, trở thành kẻ sống tiếp. Không còn Lạc Tuyết, không còn tình ái. Chỉ có sức mạnh và bóng tối.

Kiếm rút ra khỏi vỏ, âm thanh lạnh đến rợn người.

Bạch Dạ nhìn hắn — người đối diện không phải kẻ thù. Mà là chính hắn, khi mất đi trái tim.

Trận chiến nổ ra trong cơn cuồng phong giữa hư vô.

Kiếm ảnh lướt qua như sấm sét, linh lực chấn động cả không gian mộng cảnh. Hai Bạch Dạ – một người là chính nghĩa yêu vương từng từ bỏ tất cả vì tình, một người là bản thể tàn bạo chưa từng biết nhân nhượng.

Mỗi chiêu, mỗi thức, đều là lời chất vấn.

Ngươi có xứng đáng giữ lại tình yêu?

Ngươi có dám sống tiếp khi biết đoạn đường phía trước là thống khổ?

Ngươi có đủ mạnh để bảo vệ nàng khỏi thiên đạo bất công?

Máu văng ra. Vết chém xé rách vai, xuyên qua ngực. Bạch Dạ liên tục bị đánh lùi, nhưng vẫn không ngã. Hắn không dùng sát chiêu, không triệu hồi yêu khí. Chỉ dùng chính thanh kiếm gãy — mảnh còn lại của thanh kiếm tổ truyền từng bị phong ấn – để chiến đấu.

Bản ngã giận dữ gào lên:

— Ngươi đánh ta… bằng thanh kiếm đã gãy sao?

— Bởi vì đây là thứ… nàng đã giữ suốt thời gian ta biến mất.

Ánh mắt Bạch Dạ lúc này sáng rực.

— Ta không cần toàn vẹn để mạnh mẽ. Ta chỉ cần… lý do để tồn tại.

Một đòn phản công đâm thẳng vào ngực bản ngã. Máu đen trào ra. Bạch Dạ hét lớn:

— Ta không giết ngươi, bởi vì ta chấp nhận ngươi là một phần của ta.

Bản ngã sững lại.

Không ai từng làm vậy. Không ai từng dám chấp nhận mặt tối của chính mình, lại càng không có kẻ nào đủ bản lĩnh để ôm lấy nó thay vì tiêu diệt.

Bạch Dạ ngẩng đầu:

— Huyết Trì không phải nơi để ta thắng thua với bản thân. Mà là để ta hiểu rằng… yêu hay không yêu, đều do ta quyết định. Không phải phong ấn. Không phải vận mệnh. Không phải bất kỳ kẻ nào.

Trong khoảnh khắc đó, bản ngã mờ dần, rồi hóa thành ánh sáng đỏ, tan vào không gian.

Một vòng sáng chậm rãi hiện ra quanh người Bạch Dạ. Là Huyết Ấn tan vỡ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên hư vô phía trên. Đã đến lúc quay về.

Khi hắn mở mắt, cơ thể đã nằm bên bờ vực.

Tuyết rơi nhẹ.

Túi gấm bên ngực vẫn còn đó. Trong túi là viên linh thạch, phát ra ánh sáng ấm áp, dịu dàng như ánh mắt của Lạc Tuyết.

Hắn nở nụ cười — lần đầu tiên, là một nụ cười không còn nặng trĩu.

Huyết mạch Hồ tộc đã bị cắt. Phong ấn “Cấm tình” tan rã. Linh hồn hắn giờ đây là của chính hắn — không bị ràng buộc, không bị điều khiển.

Nhưng điều quan trọng hơn…

Trái tim hắn vẫn nhớ rõ nàng là ai.

Hắn nhắm mắt, thì thầm:

— Lạc Tuyết, ta… về rồi.

Cùng lúc ấy, tại làng Vân Tuyết, Lạc Tuyết đang ngồi thêu áo bên cửa sổ. Tay nàng khựng lại, ánh mắt dõi về phương Bắc.

Nàng cảm nhận được một nhịp tim rất lạ.

Không phải của mình.

Mà là của người nàng yêu, đang khẽ vang trong lồng ngực.

Nàng mỉm cười, rơi nước mắt.

— Cuối cùng… ngươi đã chiến thắng chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×