mộng yêu trần

Chương 3: BẢY ĐÊM TRONG YÊU GIỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Bảy đêm trong cõi yêu linh

Là bảy kiếp đoạn trường định trước..."

ĐÊM THỨ NHẤT

Lạc Tuyết không ngủ được.

Tiếng côn trùng trong Yêu giới không giống nhân gian. Chúng phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng thì thầm, dường như có hàng vạn linh hồn đang trò chuyện giữa đêm.

Nàng trằn trọc giữa động ngọc. Dù cơ thể mỏi mệt, nhưng lòng lại không thể yên.

Tiếng bước chân rất nhẹ vang lên. Không cần ngẩng đầu, nàng cũng biết là ai.

“Vẫn chưa ngủ?” – Bạch Dạ đứng dưới ánh trăng giả, tay chắp sau lưng.

“Nơi này không có ngày đêm. Cũng không có giấc mơ.” – nàng đáp, giọng mỏi mệt.

“Giấc mơ là đặc quyền của người trần. Yêu linh… không được phép mơ.”

“Vậy… ngươi có từng mơ?”

“… Có. Nhưng rất lâu về trước. Trước khi trái tim ta chết.”

Lạc Tuyết không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa động. Nàng không rõ vì sao, dù hắn đáng sợ, máu lạnh, nhưng nàng lại không thể ghét.

Ánh mắt ấy, chất giọng ấy… từng khiến lòng nàng chấn động từ lần đầu chạm mặt.

ĐÊM THỨ HAI

Nàng theo Bạch Dạ ra ngoài Linh Sơn.

Cảnh vật trong Yêu giới khiến nàng kinh ngạc: cây biết hát, suối biết bay, cả những đàn yêu thú hình thù kỳ quái nhưng vô hại, bám theo nàng như trẻ con.

Bạch Dạ quan sát, hỏi:

“Ngươi không sợ chúng?”

“Không. Chúng không có sát khí. Chúng… chỉ cô đơn.”

“Cô đơn?” – hắn nhíu mày.

“Giống ngươi vậy.”

Câu nói ấy khiến Bạch Dạ khựng lại. Một giây thôi, ánh mắt hắn thoáng có gì đó mềm lại, nhưng ngay sau đó lại trở nên vô cảm.

“Đừng đem lòng thương hại ta, Lạc Tuyết. Tình thương của nhân loại chỉ là ngòi lửa đốt sạch Yêu giới.”

“Ta không thương hại. Ta chỉ… hiểu.”

ĐÊM THỨ BA

Trời đổ mưa.

Yêu giới rất hiếm mưa, nhưng hôm đó trời lại u ám, từng giọt linh khí ngưng tụ thành hạt mưa tím rơi xuống mái động.

Lạc Tuyết đứng dưới hiên, đưa tay hứng lấy từng giọt.

“Thứ này… đau.” – nàng khẽ nhăn mặt.

“Là mưa độc. Chỉ yêu linh mới chịu được.” – Bạch Dạ đứng sau, nhẹ giọng.

Không chờ nàng nói, hắn rút áo choàng đen khoác lên người nàng.

“Ta không muốn ngươi bị thương. Dù là một vết nhỏ.”

Lần đầu tiên, ánh mắt hắn dịu xuống. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thấy rõ – bên dưới vỏ bọc lạnh lùng kia là một linh hồn đã từng rất biết yêu thương.

ĐÊM THỨ TƯ

Lạc Tuyết lạc vào mộng cảnh.

Nàng mơ thấy một cô gái mặc áo trắng, đứng giữa chiến trường đẫm máu. Bên kia, một nam nhân tóc trắng – gương mặt y hệt Bạch Dạ – ôm vết thương, ngã gục giữa xác yêu thú.

“Tại sao?” – hắn hỏi, đôi mắt đẫm máu.

“Vì ta không thể để ngươi tồn tại…” – nàng kia đáp, rút kiếm.

Đúng lúc mũi kiếm đâm xuống, Lạc Tuyết choàng tỉnh.

Mồ hôi lạnh túa đầy trán. Tay nàng vẫn run.

“Là mơ… hay là ký ức?” – nàng thì thầm.

ĐÊM THỨ NĂM

Bạch Dạ đưa nàng đến Phong Vân Cốc, nơi phong ấn mảnh vỡ Linh Môn.

“Thứ này… giữ cho hai giới không xâm phạm nhau.” – hắn nói.

Nàng hỏi:

“Nếu một ngày Linh Môn bị phá… chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Cả Nhân giới lẫn Yêu giới… đều diệt vong.”

“Thế ngươi có bao giờ… muốn phá nó không?”

“… Có.” – hắn không ngần ngại.

“Vì sao?”

“Vì tình yêu của ta… chưa từng được chấp nhận.”

ĐÊM THỨ SÁU

Trên đỉnh Linh Sơn, Lạc Tuyết và Bạch Dạ cùng ngắm dạ hoa nở.

Hàng trăm đóa hoa không tên tỏa sáng trong đêm, mỗi đóa như một vì sao rơi xuống trần thế.

“Chúng nở mỗi ngàn năm, vào đêm trăng máu. Như đêm ngươi đến.” – hắn nói.

“Ngươi từng yêu ai chưa?” – nàng hỏi.

Hắn im lặng thật lâu. Rồi gật đầu.

“Rồi hối hận chưa?”

“… Không. Chỉ hận bản thân… đã quá tin tưởng.”

“Nếu là ta… ngươi có tin không?” – nàng quay sang nhìn hắn.

Bạch Dạ không trả lời. Nhưng bàn tay hắn khẽ nắm lấy tay nàng.

Lần đầu tiên, hai sinh mệnh… chạm vào nhau không vì sát khí, không vì đối đầu, mà chỉ vì… rung động.

ĐÊM THỨ BẢY

Đêm cuối cùng.

Linh Môn bắt đầu phát sáng. Không khí trong Yêu giới chấn động. Những yêu linh mạnh mẽ nhất kéo tới, quỳ trước thềm đá Linh Sơn, hỏi Bạch Dạ:

“Điện hạ, người thật sự sẽ để phàm nhân rời đi?”

“Người có biết… nếu để nàng sống, lời nguyền ngàn năm sẽ tái hiện?”

Bạch Dạ im lặng.

Lúc này, Lạc Tuyết xuất hiện. Trên tay nàng là viên Linh Châu mà hắn đưa.

“Ta sẽ đi. Không để hắn phải chọn.” – nàng nói.

Nhưng khi quay đi, nước mắt nàng rơi.

“Cảm ơn… vì đã để ta sống bảy đêm như một người được yêu.”

Bạch Dạ nhìn theo nàng, bàn tay siết chặt. Máu chảy ra từ lòng bàn tay, nhưng hắn không rên một lời.

Chỉ khi nàng bước vào Linh Môn…

“Lạc Tuyết.”

Nàng quay lại.

“Kiếp này, ngươi là người ta nợ. Kiếp sau… nếu còn gặp lại, ta nhất định sẽ… trả bằng cả sinh mệnh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×