mộng yêu trần

Chương 5: HỒI CUNG TRONG LẶNG LẼ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Một bước vào cung, vạn sự vô lối

Gần ngai vàng... càng xa người mình yêu.”

Triều đình ban chỉ.

“Lạc Tuyết – trưởng nữ Quốc sư, thông yêu nghịch đạo, xét thấy huyết mạch đặc dị, có thể hữu dụng cho đại cuộc trấn yêu.

Chiếu theo thiên mệnh, lập làm Yêu Phi, tiến cung dưỡng khí, phục vụ triều đình.”

– Chiếu thư do Thánh thượng ban, ngày mười tám tháng tám.

Trong đại điện phủ Quốc sư, Lạc Tề nắm chặt chiếu thư trong tay, mặt không đổi sắc, nhưng môi đã bật máu.

Lạc Tuyết ngồi lặng dưới bậc thềm, không nói, không kháng. Ánh mắt nàng như tro tàn, không còn lấp lánh như bảy đêm trước bên hồ Linh Thủy.

“Cha không giữ con lại sao?” – nàng hỏi, lần đầu tiên gọi ông là “cha” thay vì “phụ thân”.

Lạc Tề không đáp. Chỉ quay lưng lại, chắp tay sau lưng.

“Ta từng bảo vệ mẫu thân con đến chết. Còn con... ta giữ không nổi.”

Một câu nói như dao găm.

Ngày vào cung, Lạc Tuyết không có kiệu hoa, không có nhạc chào.

Chỉ một chiếc xe ngựa đóng kín, lặng lẽ rời phủ Quốc sư, tiến về Thiên Thừa Cung – nơi từng là hậu cung bỏ hoang nhiều năm trước, nay cải tạo làm chỗ giam nàng.

Cửa cung mở, trăm thị vệ xếp hàng, mỗi người đều có bùa trấn yêu đeo cổ, ánh mắt lạnh như gươm soi vào nàng.

Dẫn đầu là Chiêu Nghi Thẩm Yên – phi tần đắc sủng nhất hậu cung, kiêm người giám sát Yêu Phi.

“Thứ như ngươi, đáng lý nên thiêu sống. Nhưng Hoàng Thượng giữ lại vì lợi ích. Đừng tưởng ngươi đặc biệt.” – Thẩm Yên cười mỉa mai, giọng như dao cạo đá.

Lạc Tuyết chỉ gật đầu, mắt không rời mặt đất.

“Nếu ngươi không thể yêu, thì cứ ghét ta đi. Nhưng đừng khinh ta.” – nàng đáp khẽ.

Câu nói ấy khiến Thẩm Yên thoáng sững lại. Nhưng chỉ một thoáng. Bà ta quay lưng, phất tay:

“Giải về Thiên Thừa Cung. Khóa pháp trận. Cấm rời nội điện nửa bước.”

Thiên Thừa Cung, xưa kia là nơi ở của một hoàng hậu đoản mệnh, từng bị đồn đã “mang thai với yêu”.

Giờ, nơi này lại đón một “người thông yêu” khác – Lạc Tuyết.

Nàng bước vào điện, thấy ngay một gương đá cổ giữa sảnh. Gương không phản chiếu mặt người, mà hiện lên vết máu nhạt hình hoa bỉ ngạn, giống hệt huyết ấn trên cổ tay nàng.

“Cái này... là thứ gì?”

“Là thứ sẽ giết ngươi nếu ngươi phản bội giao ước.” – một giọng nói vang lên phía sau.

Một đạo sĩ áo trắng, râu dài, ánh mắt âm u – chính là Đạo trưởng Tĩnh Không, trưởng môn phái Phong Huyền, người đứng đầu giới chính đạo.

“Huyết ấn đã rõ. Linh châu cũng mất dấu. Ta không thể giết ngươi... nhưng có thể giam linh hồn ngươi lại.” – ông ta vừa nói, vừa đặt tay lên gương đá.

Ánh sáng đỏ bật lên. Trong phút chốc, tim Lạc Tuyết như bị xiết lại. Cả cơ thể nàng ngã khuỵu, mồ hôi tuôn như tắm.

“Ngươi vừa làm gì?” – nàng thở dốc.

“Khóa tâm hồn ngươi trong gương đá. Từ nay, mỗi lời ngươi nói, mỗi giấc mơ ngươi thấy… ta đều biết.”

Đêm đầu trong cung.

Lạc Tuyết ngồi bên cửa sổ, nhìn lên trời. Không có sao. Chỉ có sương. Mái ngói hoàng cung che khuất cả trời đêm.

Nàng đưa tay lên ngực, nơi viên linh châu từng nằm.

“Ngươi ở đâu… Bạch Dạ…”

Không ai đáp.

Nhưng... tim nàng nhói lên một cái. Rồi hai cái. Rồi đau như bị xé.

Ngay lúc đó, trong gương đá giữa phòng – ánh sáng đỏ bật lên lần nữa.

Yêu giới – Linh Sơn nổ tung một mảng.

Bạch Dạ gục xuống giữa trận gió xoáy, máu trào ra từ miệng. Hồ tộc kinh hoàng kéo đến, kêu lên:

“Điện hạ trúng tâm chú! Là phản ứng từ Tâm Huyết Ước!”

Bạch Dạ cố gượng dậy, ánh mắt đỏ rực, nhìn về hướng nhân giới:

“Tuyết Nhi… nàng đang đau.”

“Ai dám động vào nàng… ta sẽ phá giới. Dù là… diệt cả thiên hạ!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×