“Ngươi là người, nhưng máu lại mang hơi thở yêu linh.
Ngươi là yêu, nhưng trái tim lại biết đau như phàm tục.”
Sáng ngày thứ ba trong cung.
Lạc Tuyết bị đánh thức bởi tiếng kéo cửa sắt.
Hai thái giám áo tím cùng bốn thị vệ xông vào phòng, không nói lời nào, áp giải nàng ra khỏi nội điện. Trên tay họ cầm phù chú trấn yêu, vừa chạm vào người nàng, huyết ấn đỏ lập tức bừng sáng, khiến tim nàng đau nhói.
“Các ngươi làm gì?!” – nàng gào lên, nhưng không một ai đáp.
Điểm đến là: Cấm Uyển – Phòng luyện phù cổ của hoàng cung.
Nơi từng dùng để phong ấn tà khí trong các triều trước, nay đã bị cải tạo thành lò huyết luyện – dùng máu yêu nhân để rèn chế Vạn Linh Phù, thứ vũ khí tối thượng của các đạo sĩ triều đình.
Trưởng đạo phái Phong Huyền – Tĩnh Không đạo trưởng – đã chờ sẵn.
Bên cạnh là Thẩm Yên, nữ nhân quyền lực nhất hậu cung, đứng đó với nụ cười lạnh lẽo:
“Ngươi từng là thiên kim cao quý. Giờ... một giọt máu của ngươi còn có giá trị hơn cả kim ngân.”
“Ta không phải công cụ.” – Lạc Tuyết nghiến răng.
“Nhưng trong mắt thiên hạ, ngươi là yêu nữ. Không ai quan tâm ngươi nghĩ gì.” – Thẩm Yên đáp.
Tĩnh Không bước tới, tay nắm chặt thiên bút Huyền Minh, cây bút chỉ dùng để viết phù chú vào huyết trận.
“Trói nàng vào bàn luyện.” – ông ta ra lệnh.
Hai thị vệ tiến đến, cưỡng chế Lạc Tuyết nằm xuống bàn đá phong ấn. Cổ tay nàng bị khóa bằng xích đồng trấn yêu, mỗi lần giãy giụa, máu càng rỉ ra nhiều hơn.
“Nếu huyết mạch ngươi thật sự mang tàn dư yêu linh, thì vài giọt máu sẽ đủ để tạo nên pháp khí trấn hồ tộc.” – Tĩnh Không nói, rút ra một dao ngọc tỉ huyết.
Lúc lưỡi dao chạm vào da – huyết ấn phát tác.
Toàn thân Lạc Tuyết co giật, miệng hét lên vì đau đớn. Nhưng không chỉ có nàng — ở sâu trong Yêu giới, Bạch Dạ đang đứng giữa trận địa hồ tộc, đột nhiên gục xuống, miệng thổ huyết, linh lực chấn động khiến mặt đất nứt toạc.
“Là nàng... nàng đang bị thương!” – hắn rít lên, mắt chuyển hoàn toàn sang màu đỏ máu.
Tại Nhân giới, Tĩnh Không dùng chén ngọc hứng lấy máu nàng.
“Chỉ vài giọt, nhưng linh khí phản ứng mạnh. Đúng là huyết thống cổ – vừa người vừa yêu. Loại máu này… có thể chế tạo Phù Giới Ấn.”
Thẩm Yên khẽ nhếch môi:
“Chỉ cần vài cái ấn là có thể khóa chặt Linh Môn, ép yêu tộc khuất phục. Không cần động binh cũng thắng.”
Giữa lúc ấy – toàn cung rung chuyển.
Mặt đất nứt ra từng khe nhỏ. Gió lạ nổi lên từ phương Nam, thổi vặn cả mái ngói. Phù văn bám trên tường bắt đầu phát sáng lộn xộn, có dấu hiệu phản chủ.
Một cung nữ hoảng hốt chạy vào:
“Bẩm… Bạch Hồ Yêu Vương xuất hiện ở biên giới Ngọc Phong! Hắn… phá vỡ phong ấn Vạn Trấn Trận!”
Cả điện Cấm Uyển tái mặt.
“Hắn dám phá giới?!” – Thẩm Yên thốt lên.
“Tâm Huyết Ước đã phát tác. Hắn đau khi nàng đau.
Nếu tiếp tục rút máu nàng, hắn… sẽ xé tan Linh Môn mà đến!” – Tĩnh Không nói, tay bắt ấn, nhưng linh khí đã hỗn loạn, không triệu được linh lực.
Lạc Tuyết ngẩng đầu, mắt đẫm máu.
“Các ngươi... muốn mượn máu ta để chế ấn trấn yêu?
Ta thề… các ngươi sẽ không kịp dùng đến.”
Đúng lúc ấy — bàn luyện đá nổ tung. Từ huyết ấn trên cổ tay nàng, một luồng khí trắng phóng thẳng lên trời, xuyên thủng mái cung, bay thẳng về phương Nam – nơi Bạch Dạ đang đứng.
Trong Yêu giới, Bạch Dạ cảm nhận luồng khí chạm vào ngực mình – Tâm Linh Khế Ước được hoàn thành.
“Ta đến.”
Hắn hóa thành cửu vĩ, thân thể trắng bạc như tuyết, xé rách Linh Môn, bất chấp thiên giới cấm lệnh.
Linh khí vỡ tung. Giới luật ngàn năm... đã bị phá.
Tại Nhân giới, toàn kinh thành chấn động như có động đất.
Trời chuyển máu đỏ. Mặt đất rúng động. Chim chóc chết rơi giữa không trung. Mây cuộn như vòi rồng, tập trung ngay trên Thiên Thừa Cung.
Một bóng người trong áo choàng đen tuyền từ trên trời giáng xuống, đứng chắn trước mặt Lạc Tuyết – Bạch Dạ đã đến.
Mắt hắn đỏ rực, máu vẫn chảy từ miệng. Nhưng tay hắn đưa ra, chạm nhẹ vào gò má nàng:
“Ta đến trễ rồi… Tuyết Nhi.”
Tĩnh Không giật lùi.
“Không thể nào… ngươi dám phá giới?”
“Ai đụng vào nàng… đều đáng chết.”
Không nói thêm, Bạch Dạ vung tay xé tan Cấm Uyển, thổi bay cả phù trận nghìn năm. Không ai cản nổi.
Hắn ôm Lạc Tuyết vào lòng, ánh sáng từ linh châu trong tim nàng hòa vào người hắn, biến thành vòng kết giới, bảo vệ nàng giữa chiến loạn.
Tĩnh Không và triều đình phái ra đạo sĩ cao thủ. Nhưng tất cả đều bị đẩy lùi.
Trong khoảnh khắc đó, nhân gian nhận ra — chiến tranh giữa hai giới… đã bắt đầu.