“Yêu là sai?
Thế ta nguyện một mình sai suốt nghìn năm.”
Trời nổi mưa máu.
Khắp kinh thành, chuông cảnh giới vang lên không ngớt, người dân đổ xô ra đường, nhìn lên trời – nơi tầng mây đã bị xé nát, lộ ra vầng huyết nguyệt.
Cả giới tu đạo lẫn triều đình đều biết – đó là điềm báo Giới Luật Ngàn Năm bị phá.
Tại Thiên Thừa Cung, sau khi phá trận, Bạch Dạ bế Lạc Tuyết rời đi, không hề nhìn lại một lần. Nàng ngất lịm, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy cổ áo hắn.
“Ngươi bị thương rồi…” – nàng thì thầm trong mê man.
“Chỉ là… một chiếc đuôi thôi.
Còn nàng còn sống… thì ta vẫn còn đủ sức hủy cả nhân giới này.”
Ngay khi họ rời cung, ba đạo sĩ cấp Vô Thượng xuất hiện.
Dẫn đầu là Tĩnh Không, hai bên là Chưởng môn phái Thiên Cơ và Mặc Vân – ba đại cao thủ trấn giữ giới đạo trong suốt trăm năm.
“Bạch Dạ!
Ngươi là Yêu Vương nhưng dám phá giới, cướp người, phản thiên luật. Hôm nay, dù ngươi là cửu vĩ cũng phải chết!” – Tĩnh Không hét lớn.
Bạch Dạ đặt Lạc Tuyết xuống tán cây hoa mận đang rụng trắng. Không một lời giải thích, hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, bước từng bước về phía ba đạo sĩ.
“Ai bước đến nàng nửa bước… chết.”
Trận chiến giữa Yêu Vương và ba đại cao thủ đạo môn bắt đầu.
Cả đất trời rung chuyển, ánh chưởng bắn phá cả ngọn thành, linh lực chấn nứt tường đá. Trong vòng nửa khắc, hai trấn giữ của thành đã bị thiêu rụi, một phần hậu cung sụp đổ.
Người dân hoảng loạn, lính tráng bỏ chạy. Chỉ có những đạo sĩ trụ lại được.
Bạch Dạ vừa đánh, vừa bị thương.
Hắn đã mất một chiếc đuôi trong lúc xé Linh Môn. Giờ, lại tiếp tục hy sinh chiếc đuôi thứ hai – đánh đổi để hóa kết giới bảo vệ nàng, không để sát khí lọt vào.
Máu từ mắt hắn chảy ra, nhưng vẫn cố thủ vững.
“Bạch Dạ!” – Lạc Tuyết tỉnh dậy, thấy hắn đơn độc giữa đám đạo sĩ.
“Dừng lại! Ta sẽ theo các ngươi… chỉ cần tha cho hắn!” – nàng gào lên, bò khỏi kết giới, nhưng bị văng ngược bởi sóng linh khí.
Không ai nghe nàng.
Vì lúc này, người bị gọi là yêu, dù có khóc rơi máu, cũng chỉ là “thứ cần diệt”.
Đúng lúc trận chiến lên tới cực điểm, Bạch Dạ bật ngửa, máu phun ra. Tĩnh Không tung chưởng cuối cùng – Lôi Diệt Ấn, kỹ năng có thể phá yêu hồn hoàn toàn.
Ánh chưởng sấm sét lao thẳng vào hắn.
“KHÔNG!!!” – Lạc Tuyết hét lên, vùng dậy, lao tới chắn trước hắn.
Chưởng pháp giáng thẳng vào ngực nàng.
Một tiếng nổ long trời.
Khói tan, đất vỡ.
Cả kinh thành chết lặng.
Lạc Tuyết gục trên tay Bạch Dạ, máu chảy từ ngực xuống trắng cả tay áo hắn.
“Vì sao…” – hắn hỏi, giọng run.
“Vì ta không thể nhìn ngươi… một mình chống lại cả thiên hạ.” – nàng đáp, môi nhuốm máu.
Tâm Huyết Ước lập tức phát tác.
Đau đớn của nàng lan sang hắn. Hắn thét lên, một tiếng thét chấn động trời đất, khiến toàn bộ đạo sĩ bị đánh văng.
Bạch Dạ ôm nàng vào lòng, cắn đứt ngón tay, vẽ một đạo yêu phù cổ ngữ lên trán nàng.
“Linh lực của ta… sẽ giữ ngươi sống.
Còn ta… sẽ thay ngươi chết.”
Hắn đứng dậy, quay lưng lại.
Một tay bế nàng, một tay triệu hồi toàn bộ chín chiếc đuôi cửu vĩ – dù ba chiếc đã mất, sáu chiếc còn lại tỏa sáng như mặt trời thứ hai.
“Các ngươi muốn diệt ta? Được.
Nhưng ta sẽ không đi một mình.”
Hắn hóa toàn thân thành yêu quang, lao vào ba đại đạo sĩ.
Trời đất như vỡ tung. Máu văng xuống cả hồ sen trong thành.
Sau trận chiến, Bạch Dạ biến mất.
Không ai thấy xác hắn. Không ai dám chắc hắn còn sống hay đã chết.
Chỉ có Lạc Tuyết tỉnh dậy bên hồ sen, toàn thân run rẩy. Tim nàng vẫn đập – chứng tỏ hắn vẫn còn sống đâu đó.
“Ngươi đã cứu ta… bằng cái giá quá lớn.
Bạch Dạ… chờ ta.
Dù phải bước qua cả thiên hạ, ta cũng sẽ tìm lại ngươi.”