“Khi linh hồn rơi vào bóng tối,
Chỉ có tình yêu mới là ánh sáng dẫn lối.”
Sau trận chiến đẫm máu tại Thiên Thừa Cung, kinh thành chìm trong hỗn loạn. Khắp nơi là tiếng khóc, tiếng gào thét của người dân, cùng tiếng hô hoán của binh lính truy tìm dấu vết của Bạch Dạ – vị Yêu Vương từng một tay che chở cho giới yêu.
Lạc Tuyết tỉnh dậy bên hồ sen trắng, thân thể mỏi nhừ vì thương tổn, từng giọt máu khô dính trên tay áo. Trán nàng còn rực hồng ánh yêu phù, dấu ấn duy nhất nối kết linh hồn của Bạch Dạ với nàng. Trong khoảnh khắc tỉnh lại, nàng biết điều duy nhất còn có thể cứu hắn chính là xuyên qua Hỗn Độn Lâm – miền đất giữa nhân giới và yêu giới, nơi không có đường về, chỉ có sự mất mát và quên lãng.
Ánh mắt nàng sắc như gươm, lời nói thầm thì như lời thề:
— Bạch Dạ, ngươi rơi vào mê cung bóng tối của tâm hồn. Ta sẽ tìm ngươi, dù phải đi xuyên qua tận cùng địa ngục.
Hỗn Độn Lâm – Bóng Tối Bất Tận
Hỗn Độn Lâm không thuộc nhân gian cũng chẳng thuộc yêu giới. Sương mù dày đặc quấn quýt từng thân cây mục rữa, như muốn níu giữ những kẻ lang thang trong mê cung vô tận. Bầu trời mờ ảo, mặt trời và mặt trăng cùng hiện nhưng không phân biệt được ngày đêm, thời gian như bị ngưng đọng.
Bạch Dạ, người từng thống lĩnh yêu giới với chín chiếc đuôi huyền thoại, giờ đây chỉ còn là bóng hình mơ hồ trong rừng sương mù. Trí nhớ hắn như mảnh gương vỡ, không còn biết đâu là thực, đâu là mộng. Ký ức về Lạc Tuyết, về tình yêu sâu đậm, dần tan biến trong màn sương lạnh lẽo.
Hắn đi lang thang, từng bước chân mòn rũ trên lớp lá khô, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư vô. Đôi khi, hình bóng Lạc Tuyết hiện ra mơ hồ, nhưng rồi cũng tan biến như khói sương.
Hành Trình Của Lạc Tuyết
Không chút do dự, Lạc Tuyết rời hậu cung vào đêm tĩnh mịch, mang theo thanh kiếm tổ phụ và chiếc bùa máu yêu – bảo vật duy nhất có thể dẫn nàng vào sâu trong Hỗn Độn Lâm và giữ sinh mệnh.
Trước khi đi, nàng tìm đến đạo sĩ ẩn cư – người bạn học của phụ thân. Đạo sĩ già với bộ râu bạc phơ, ánh mắt sâu thẳm, dặn dò:
— Yêu phù giam linh hồn y, giữ hắn không tan biến, nhưng cũng nhốt y trong bóng tối. Muốn cứu, phải vào tận sâu Hỗn Độn Lâm, nơi không ai trở về.
Lạc Tuyết kiên định đáp:
— Ta không ngại hiểm nguy, vì trong lòng ta vẫn có hắn, và ta sẽ tìm mọi cách để kéo hắn ra khỏi bóng tối đó.
Bước Vào Bóng Tối
Dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, nàng bước vào rừng sương mù. Cây cối cổ thụ cao ngất, thân cây như bàn tay đen lạnh, níu giữ từng bước chân. Gió lạnh rít qua từng chiếc lá khô, như tiếng than khóc của những linh hồn lạc loài.
Ánh sáng dần tắt, bóng tối nuốt chửng mọi vật, chỉ còn lại màn sương dày đặc và sự cô đơn đè nén.
Lạc Lối Trong Mê Cung
Bên trong Hỗn Độn Lâm, mọi giác quan nàng dần tê liệt, chỉ nghe tiếng vọng vọng của quá khứ, lời thề nguyền, tiếng cười và những ký ức về Bạch Dạ như mơ hồ văng vẳng bên tai.
Bỗng nhiên, một bóng trắng thoáng qua, như hình bóng quen thuộc của người nàng tìm kiếm. Nàng vội vàng chạy theo, nhưng mê cung ngày càng phức tạp, sương mù dày đặc như bẫy quỷ, làm đường về mờ mịt.
Mệt mỏi ngập tràn, nàng ngã gục bên gốc cây rỗng. Nhưng tiếng gọi trong tim vẫn mãnh liệt:
— Bạch Dạ… ta không được bỏ ngươi.
Linh Hồn Mất Phương Hướng
Bạch Dạ, trong bóng tối của Hỗn Độn Lâm, không ngừng lang thang giữa ký ức vỡ vụn và cô đơn tuyệt vọng. Hắn nghe tiếng cười của Lạc Tuyết vang vọng khắp nơi, nhưng không thể chạm tới. Trái tim cửu vĩ từng vững chãi giờ rỉ máu, mất dần ánh sáng và sức sống.
Đôi mắt hắn vô hồn, chỉ còn là chiếc vỏ trống rỗng, không nhận ra thế giới xung quanh.
Ánh Sáng Của Tình Yêu
Lạc Tuyết truyền hết linh lực của mình qua yêu phù trên trán, hy vọng sẽ đánh thức Bạch Dạ khỏi cơn mê mờ, phá tan màn sương ngăn cách.
Cả Hỗn Độn Lâm dường như rung chuyển, ánh sáng mờ ảo len qua từng khe lá. Nàng không ngừng gọi tên hắn:
— Bạch Dạ, hãy tỉnh dậy! Ta ở đây, ta không bao giờ rời bỏ ngươi!
Gặp Lại
Bỗng, luồng gió lạnh thổi qua, sương mù lững lờ tan biến chút ít. Bóng dáng mờ ảo hiện ra trước mặt nàng, từng bước tiến lại gần.
Đó chính là Bạch Dạ, mặc dù vẫn lờ mờ như bóng ma, nhưng ánh mắt đã bắt đầu lóe lên tia sáng quen thuộc.
Nàng bước tới, chạm nhẹ vào tay hắn, thì thầm:
— Bạch Dạ, hãy trở về với ta…
Hắn mấp máy môi, tiếng nói yếu ớt:
— Lạc Tuyết… ta nhớ…
Tia Hy Vọng
Tình yêu và quyết tâm đã bắt đầu hóa giải bóng tối trong tâm hồn Bạch Dạ. Mặc dù hành trình phía trước còn nhiều gian nan, nhưng lần đầu tiên sau ngần ấy ngày tháng, hắn đã nhận ra người mà mình từng yêu và sẵn sàng cùng nàng bước qua bóng tối bất tận.
Ánh sáng yếu ớt trong Hỗn Độn Lâm bừng lên như dấu hiệu của sự hồi sinh.