một cuộc tình mới

Chương 2: Những tháng ngày trống rỗng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm mưa ấy, thành phố vẫn quay cuồng với nhịp sống thường nhật. Người người hối hả đi làm, quán xá đông đúc, từng đoàn xe ken dày trên con đường quen thuộc. Nhưng với Lan, mọi thứ như bị phủ một lớp sương mờ, nhạt nhòa và xa lạ.

Mỗi sáng thức dậy, cô nhìn trần nhà trắng toát, lòng trống rỗng. Chiếc chuông báo thức reo vang, nhưng không còn đánh thức cô bằng sự háo hức ngày xưa. Lan vẫn đến công ty, vẫn ngồi vào bàn làm việc, vẫn gõ bàn phím như một cái máy. Đồng nghiệp hỏi han, cô chỉ mỉm cười gượng gạo, che giấu đôi mắt thâm quầng sau lớp trang điểm mỏng.

Buổi trưa, khi mọi người rủ nhau ăn uống, Lan thường tìm một góc quán quen, gọi ly cà phê đen đá không đường. Đắng gắt, nhưng ít ra vị đắng ấy khiến cô cảm thấy mình còn tồn tại.

Những buổi chiều tan sở, cô không còn hứng thú dạo phố hay đi mua sắm. Trở về căn phòng nhỏ, Lan thả túi xách xuống ghế, nằm dài trên giường, mở điện thoại rồi lại khóa màn hình. Cứ thế lặp lại, hàng chục lần. Trong danh bạ, vẫn còn tên anh, nhưng cô chưa đủ can đảm để xóa. Chỉ cần nhìn thấy cũng đủ để trái tim đau nhói.

Đêm xuống, Lan nằm trằn trọc. Giấc ngủ không đến dễ dàng như trước. Thỉnh thoảng, cô bật khóc giữa đêm, không kìm nén nổi. Tiếng nấc vang lên trong căn phòng tối, nghe rõ đến mức chính cô cũng thấy xa lạ.

Ngày nối ngày, cuộc sống trôi qua như một cuốn băng tua chậm. Không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì mong chờ. Lan như người mất đi linh hồn, chỉ còn lại cái vỏ rỗng đang tồn tại cho qua ngày.

Một buổi chiều mưa, Lan ngồi trong quán cà phê quen, ánh mắt lơ đãng nhìn qua ô cửa kính mờ sương. Thành phố ngoài kia ồn ào, nhưng trong cô chỉ là một khoảng lặng nặng nề. Người phục vụ đặt nhẹ tách trà nóng xuống bàn, mỉm cười chào. Lan gật đầu đáp lại, ánh mắt vẫn vô hồn.

Cô nhớ đến cuốn nhật ký trong ngăn tủ. Đêm nào cũng mở ra, viết vài dòng ngắn ngủi, hầu như chỉ xoay quanh một cảm xúc duy nhất: “Trống rỗng.”

Lan từng nghĩ mình mạnh mẽ. Cô tin mình có thể vượt qua bất cứ khó khăn nào. Nhưng hóa ra, trong chuyện tình cảm, sức mạnh ấy chỉ là một ảo ảnh. Người ta có thể đứng vững trước bão tố ngoài kia, nhưng đôi khi chỉ một lời nói, một sự phản bội cũng đủ làm trái tim sụp đổ.

Mưa vẫn rơi rả rích ngoài hiên. Lan ngồi đó rất lâu, cho đến khi quán thưa dần khách. Trong khoảnh khắc, cô tự hỏi: “Rốt cuộc mình còn sống để làm gì? Để đi làm, về nhà, rồi lại trống rỗng như thế này sao?”

Câu hỏi ấy treo lơ lửng trong đầu, không có lời đáp.

Lan đứng dậy, khoác áo, bước ra đường mưa. Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống vai, thấm vào tóc, nhưng cô chẳng buồn che. Có lẽ, chỉ khi hòa mình vào cơn mưa, cô mới thấy mình không quá đơn độc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×