một cuộc tình mới

Chương 3: Người bạn cũ xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ bao nhiêu trôi qua kể từ hôm Lan nhận tin nhắn chia tay, cô cũng không nhớ rõ nữa. Thời gian đối với cô chẳng còn khái niệm. Những buổi sáng vẫn như cũ: đến công ty, làm việc, gõ bàn phím, mỉm cười xã giao. Rồi tan sở, lại lê bước về nhà, lặp lại một vòng luẩn quẩn.

Chiều hôm ấy, trời không mưa, nhưng bầu trời xám xịt, báo hiệu một cơn dông sắp kéo đến. Lan quyết định ghé vào siêu thị mua ít đồ, chỉ để tìm một việc gì đó khiến bản thân bận rộn.

Đang chọn vài gói mì, cô bỗng nghe tiếng ai đó gọi từ phía sau:

– Lan… phải không?

Cô quay lại. Một gương mặt quen thuộc hiện ra, khiến trái tim cô khựng lại một nhịp.

– Minh? – Cô ngập ngừng.

Người đàn ông đứng trước mặt cô khẽ mỉm cười. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau ở giảng đường đại học. Minh vẫn vậy, vẫn dáng vẻ điềm đạm, đôi mắt sáng và nụ cười có chút hiền lành. Nhưng so với ký ức xưa, anh chín chắn hơn, trầm tĩnh hơn.

– Đúng là em rồi! Anh còn tưởng nhận nhầm người. – Minh bật cười. – Em dạo này thế nào?

Lan khẽ gượng cười, cố che giấu sự mệt mỏi in hằn trên gương mặt:

– Cũng… bình thường thôi. Còn anh?

– Anh vừa chuyển công tác về thành phố. Không ngờ lại gặp em ở đây. – Minh đáp, giọng nhẹ nhàng.

Cả hai cùng bước ra khỏi quầy thực phẩm, vừa đi vừa trò chuyện. Ban đầu, Lan khá gượng gạo, nhưng Minh nói chuyện tự nhiên, không gặng hỏi quá nhiều, chỉ xoay quanh những chủ đề đơn giản: công việc, cuộc sống, vài kỷ niệm hồi còn học chung.

Khi ra đến cửa siêu thị, trời bắt đầu lất phất mưa. Minh ngập ngừng một chút, rồi đưa chiếc ô ra trước mặt Lan:

– Anh có mang ô. Nếu em không ngại… để anh đưa em về.

Lan thoáng do dự. Cô vốn không quen dựa dẫm ai, nhất là sau những ngày cố gắng che giấu nỗi đau của mình. Nhưng ánh mắt Minh không hề thúc ép, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu.

Dưới tán ô nhỏ, cả hai bước đi trên con đường loang loáng nước. Lan bỗng thấy lòng mình dịu lại đôi chút. Minh không hỏi gì nhiều, không khơi gợi những điều cô không muốn nhắc. Thay vào đó, anh kể vài câu chuyện vụn vặt, đôi khi pha chút hài hước, khiến cô bật cười khẽ. Đã bao lâu rồi cô không cười?

Khi đến trước cổng khu chung cư, Lan quay sang, mỉm cười lịch sự:

– Cảm ơn anh. Hôm nay thật tình cờ.

Minh nhìn cô, ánh mắt ấm áp:

– Ừ. Gặp lại em… cũng vui thật. Hy vọng lần tới mình sẽ có dịp nói chuyện nhiều hơn.

Lan gật đầu, bước vội vào trong. Khi bóng Minh khuất dần, cô đứng lặng một lát. Trong tim, một cảm giác lạ lẫm vừa len vào – không phải tình yêu, càng không phải sự rung động mạnh mẽ. Chỉ là… một chút ấm áp, như ánh sáng nhỏ nhoi trong căn phòng tối.

Đêm hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tuần, Lan mở cuốn nhật ký và viết:

“Hôm nay… mình đã cười. Chỉ một chút thôi, nhưng có lẽ… vẫn còn có điều gì đó giữ mình lại với thế giới này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×