Ngày hôm sau, Lan trở lại công ty với vẻ ngoài bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn rối bời. Cuộc gặp gỡ với Minh hôm qua như một làn gió nhẹ thổi qua căn phòng tối của tâm hồn cô, làm dấy lên những xúc cảm cô tưởng đã chôn vùi từ lâu.
Tuy nhiên, Lan biết rõ: trái tim cô vẫn chưa lành. Vẫn còn đó những vết sẹo từ người cũ, vẫn còn nỗi sợ bị tổn thương, và hơn hết, vẫn còn sự nghi ngờ về tình yêu. Cô tự nhủ: “Không thể dễ dàng mở lòng. Không thể.”
Suốt buổi sáng, Lan cố tập trung vào công việc. Email, báo cáo, cuộc họp… mọi thứ như một tấm chắn che giấu cảm xúc thật. Nhưng cứ mỗi khi điện thoại rung lên, hay có ai nhắc đến Minh, trái tim cô lại khẽ nhói.
Chiều về, khi đứng chờ thang máy, Lan gặp lại Minh, người vừa tan sở và cũng đang đứng ở tầng dưới. Anh mỉm cười nhẹ, giơ tay chào.
– Chào Lan. Hôm nay sao rồi?
Lan gật đầu, trả lời ngắn gọn:
– Bình thường.
Minh nhún vai, không gặng hỏi thêm. Anh mở cửa thang máy, nhường cô bước vào trước. Cả hai đi xuống lặng lẽ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng động nhẹ từ thang máy.
Lan cảm thấy một luồng cảm xúc lẫn lộn: vừa muốn mở lòng, vừa sợ hãi. Cô biết Minh không phải là người cũ, nhưng những ký ức đau đớn vẫn chực trào lên mỗi khi cô cho phép ai đó bước vào thế giới riêng.
Khi thang máy dừng, Minh đi sang phía cửa khác, vẫn giữ khoảng cách. Lan bước ra trước, hít một hơi dài, tự nhủ: “Không được… phải giữ khoảng cách.”
Trở về căn phòng, cô lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại dưới phố. Minh đã xuất hiện, nhưng cô vẫn dựng nên bức tường kiên cố. Một phần vì sợ tổn thương, một phần vì chưa hiểu rõ cảm xúc của chính mình.
Lan mở cuốn nhật ký, viết:
“Hôm nay, mình gặp Minh. Anh vẫn vậy… kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Mình biết trái tim vẫn còn sợ hãi. Nhưng… lạ thật, sao lại thấy muốn gần anh?”
Cô đặt bút xuống, nhìn ra ngoài mưa bụi rơi lất phất. Trong lòng vẫn là một khoảng trống, nhưng lần này, khoảng trống ấy không còn hoàn toàn đen tối. Nó dần được chiếu lên bởi một ánh sáng mờ nhạt – một ánh sáng mà Lan chưa dám nhận ra, nhưng đã tồn tại.
Lan biết rằng bức tường cô dựng lên chưa sụp đổ, nhưng Minh đang đứng bên ngoài, âm thầm chờ cô nhìn thấy lối đi.