một cuộc tình mới

Chương 6: Những quan tâm nhỏ bé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai sau cuộc gặp gỡ trong thang máy, Lan bước vào công ty với tâm trạng vừa lạ vừa quen. Cô nhận thấy những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống cũng bỗng dưng trở nên nhạy cảm: ánh nắng len qua cửa sổ, tiếng bàn phím kêu lách cách, cả mùi cà phê pha trong phòng nghỉ.

Chiều hôm ấy, khi Lan đang vật lộn với một báo cáo, Minh bất ngờ xuất hiện trước bàn cô, trên tay là một cốc cà phê nóng:

– Nghe nói em thích uống cà phê sữa ít đường. Anh mua đúng không?

Lan giật mình, nhìn xuống cốc cà phê trong tay mình. Hơi nóng từ tách cà phê bốc lên, hương thơm nhẹ lan tỏa. Cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản:

– Cảm ơn… – Giọng cô nhẹ như gió, nhưng mắt vẫn ánh lên một chút bất ngờ.

Minh ngồi xuống ghế đối diện, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và gật đầu khẽ. Hành động đơn giản nhưng khiến Lan cảm thấy dễ chịu một cách khó tả. Cô nhận ra, có ai đó thực sự để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt về mình cũng đủ khiến trái tim cô ấm lên.

Sau vài ngày tiếp theo, Minh tiếp tục những quan tâm nhỏ bé: nhắn tin hỏi Lan có ăn trưa chưa, vô tình “để quên” một vài đồ dùng công ty để Lan nhặt giúp, hay nhắc nhẹ về những việc cô thường quên. Những cử chỉ ấy, dù rất bình thường, nhưng đối với Lan lại như một liều thuốc êm dịu cho trái tim đang rỉ máu.

Một buổi chiều thứ sáu, sau khi tan sở, Minh tình cờ gặp Lan đứng chờ xe buýt dưới cơn mưa nhẹ. Anh rút trong túi ra một chiếc ô nhỏ, nhẹ nhàng đưa cho cô:

– Dùng tạm cái này nhé, khỏi bị ướt.

Lan nhìn anh, một phần muốn từ chối, nhưng lại thấy lòng mình mềm ra. Cô cầm lấy ô, nhấn nhẹ:

– Cảm ơn anh… thật sự.

Không ai nói thêm gì. Họ cùng đi dưới cơn mưa lất phất, chỉ cần hai con người im lặng bên nhau. Không lời hoa mỹ, không ánh mắt rực lửa, nhưng Lan nhận ra một cảm giác an toàn lạ lùng. Cô chưa từng cảm nhận điều này kể từ sau cuộc chia tay đau đớn.

Về đến nhà, Lan ngồi bên cửa sổ, cầm cuốn nhật ký. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô viết mà không còn cay đắng:

“Minh… chẳng biết vì sao, nhưng khi anh ở cạnh, tim mình dịu lại. Không ồn ào, không áp lực… chỉ âm thầm và nhẹ nhàng. Có lẽ… mình đang bắt đầu cảm nhận lại cảm giác bình yên.”

Lan đặt bút xuống, nhìn ra ngoài đường phố. Những chiếc lá bị mưa chiều thổi rung rinh. Cô nhận ra rằng, không phải mọi thứ đau đớn đều cần phải nhanh chóng chữa lành. Có những vết thương, chỉ cần có một người kiên nhẫn, âm thầm ở bên, cũng đủ để trái tim bắt đầu mở ra từng chút một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×