Lan ngồi bên cửa sổ, ánh chiều nhạt dần sau tán cây. Cơn mưa sáng hôm nay đã ngưng, nhưng những giọt mưa còn đọng trên lá và đường phố vẫn còn lấp lánh ánh nắng yếu ớt. Cô cầm cuốn nhật ký, tay khẽ run khi viết:
“Tại sao mình lại thấy nhẹ nhõm khi Minh ở bên…? Không lẽ… tim mình đang phản bội quá khứ sao?”
Câu hỏi ấy không có lời giải đáp. Lan biết rõ mình vẫn còn sợ hãi. Ba năm yêu thương, rồi bị phản bội, đã để lại những vết thương sâu đậm. Cô dựng lên bức tường kiên cố quanh trái tim mình, tự nhủ sẽ không ai có thể xâm nhập nữa.
Nhưng những ngày gần đây, Minh xuất hiện âm thầm, không ồn ào, không đòi hỏi. Anh chỉ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt: một ly cà phê, một chiếc ô, vài tin nhắn hỏi thăm. Những quan tâm ấy chẳng lớn lao, nhưng lại làm trái tim Lan rung động một cách bất ngờ.
Cô tự hỏi: liệu có thể mở lòng với ai đó lần nữa không? Có thể tin tưởng, trao cảm xúc mà không bị tổn thương?
Trong đầu Lan hiện lên hình ảnh buổi chiều hai người cùng đứng dưới mưa, lặng yên bên nhau. Không lời, chỉ là sự hiện diện ấm áp, khiến cô thấy mình không còn đơn độc. Nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi, cô lại tự nhủ: “Không được, không thể để anh tiến sâu vào. Tim mình chưa lành.”
Ngày hôm sau, Lan vẫn cố gắng giữ khoảng cách. Khi Minh nhắn tin hỏi xem cô có muốn đi dạo công viên hay không, cô chỉ trả lời gọn lỏn:
– Cảm ơn. Hôm khác nhé.
Nhưng trong lòng, cô biết rằng lời từ chối ấy chẳng còn cứng rắn như trước. Cô vẫn muốn gặp Minh, vẫn muốn cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại, nhưng lại sợ bị tổn thương nếu quá gần.
Buổi tối, Lan ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ban công. Ánh đèn vàng hắt xuống như những đốm lửa nhỏ trong bóng tối. Cô lặng lẽ tự nhủ:
“Mình vẫn sợ… nhưng có lẽ, mình đang muốn tin lại. Chỉ là… chưa đủ dũng cảm để hạ bức tường này.”
Lan gấp cuốn nhật ký lại, đặt trên bàn. Cơn sóng cảm xúc trong lòng vẫn rối bời, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô nhận ra một điều: bức tường trong tim chưa sụp đổ, nhưng đã bắt đầu rạn nứt.
Và cô biết, nếu ai đó đủ kiên nhẫn, có lẽ cô sẽ học cách mở lòng từng chút một.