Lan tỉnh dậy giữa đêm, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Những ký ức về người cũ, về những lời nói dối, về những hy vọng tan vỡ ùa về dồn dập. Căn phòng tối, chỉ còn ánh đèn vàng hắt qua rèm cửa, càng khiến cô cảm thấy trống rỗng đến tột cùng.
Cô ngồi dậy, ôm gối, đôi mắt ngấn lệ nhưng chưa rơi. Cơn đau trong lòng kéo dài từ hôm qua, từ tháng trước, từ cả những ngày tưởng như đã quên. Lan cảm thấy bế tắc. Cô sợ hãi, cô giận dữ, cô cô đơn… nhưng tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo thành một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ mà cô không thể kiểm soát.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Minh hiện lên:
“Anh biết em sẽ không muốn nói chuyện bây giờ. Nhưng nếu cần, anh sẽ ở đây. Ngay cả khi không nói gì, chỉ cần em biết anh ở đó.”
Lan nhìn tin nhắn, tim cô chùng lại. Những lời nói giản dị ấy, không ép buộc, không cầu kỳ, chỉ đơn giản nhắc nhở rằng cô không hoàn toàn một mình. Nước mắt trào ra. Cô bật khóc, lần đầu tiên sau nhiều tuần, cho phép bản thân cảm nhận nỗi đau một cách trọn vẹn.
Không gian yên lặng, chỉ có tiếng nấc và hơi thở dồn dập của cô. Nhưng khi nhìn ra cửa sổ, Lan bỗng nhận ra một điều: nước mắt này không chỉ là đau khổ, mà còn là bước đầu cho sự chữa lành.
Một lúc sau, Minh xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh không hối thúc, không gặng hỏi. Chỉ đứng đó, mưa chiều thấm qua áo khoác, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
– Em ổn không? – Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lan lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
– Không… nhưng… cám ơn anh đã đến.
Minh bước vào, lấy chăn đặt lên vai cô, ngồi yên bên cạnh. Không lời nào khác, chỉ có sự hiện diện âm thầm, ấm áp. Lan dựa vào anh, để mặc nước mắt trôi qua, để lần đầu tiên sau nhiều tuần, trái tim cô được xoa dịu một cách lặng lẽ.
Đêm ấy dài nhưng không còn hoàn toàn cô độc. Lan nhận ra một điều: có những người không cần nói quá nhiều, chỉ cần kiên nhẫn ở bên, cũng đủ khiến trái tim người khác tìm thấy bình yên.
Trước khi Minh rời đi, Lan khẽ nắm tay anh:
– Cảm ơn… thật sự.
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay ra:
– Anh sẽ luôn ở đây. Chỉ cần em cần.
Lan nhìn theo bóng anh khuất dần trong mưa, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Lần đầu tiên sau quá nhiều tháng, cô nhận ra: bức tường trong tim đã bắt đầu rạn nứt, và một ánh sáng nhỏ – âm thầm nhưng ấm áp – đã len lỏi vào trái tim cô.