Ngày hôm sau, nắng vẫn vàng dịu trên làng quê nhỏ. Lục Thiên Nhi thức dậy từ sớm, như thói quen hằng ngày, tay cầm giỏ tre nhỏ, chuẩn bị ra bến sông hái hoa dại. Trời trong xanh, chim hót ríu rít trên cành tre, gió nhẹ thổi qua, khiến tóc cô bay lượn. Cảm giác yên bình ngập tràn, như một bức tranh cổ điển mà cô từng tưởng tượng khi còn nhỏ.
Nhưng hôm nay, trái tim cô có chút xao xuyến. Hình ảnh Trình Dương hôm qua hiện lên trong đầu khiến cô vừa vui vừa bối rối. Cô mỉm cười thầm, cố gắng không để ai nhìn thấy sự ngượng ngùng ấy. Cô nghĩ, hôm nay mình sẽ ra bến sông sớm hơn, hái hoa thật nhiều, và… biết đâu Trình Dương cũng sẽ xuất hiện?
Khi đến bến sông, cô thấy Trình Dương đang đứng bên bờ, mỉm cười nhìn nước chảy. Anh vẫn đội chiếc mũ rộng vành, tay cầm cần câu, ánh mắt thoáng vẻ tập trung nhưng vẫn dịu dàng. Ngay khi thấy cô, anh vẫy tay:
“Chào buổi sáng, cô bé của bến sông!”
Lục Thiên Nhi đỏ mặt, vội chào lại: “Chào anh… hôm nay trời đẹp quá nhỉ?”
“Ừ, trời đẹp… nhưng đẹp hơn nếu có hoa bên bờ sông.” Anh liếc nhìn giỏ hoa trong tay cô, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
Họ cùng nhau đi dọc bờ sông, nhặt thêm vài bông hoa dại. Lục Thiên Nhi nhận ra, dường như sự xuất hiện của Trình Dương làm mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn. Mỗi cử chỉ của anh, ánh mắt dịu dàng hay nụ cười tinh nghịch đều khiến cô cảm thấy trái tim rung động một cách lạ thường.
Đến gần trưa, Trình Dương đột ngột dừng lại và nhìn cô:
“Hôm nay… cô đã ăn cơm chưa?”
Lục Thiên Nhi hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu: “Chưa… em định ăn khi về nhà.”
Anh nở nụ cười, giọng trầm ấm: “Vậy thì… tôi mời cô ăn cơm cùng. Không xa lắm, chỉ bên kia cánh đồng thôi.”
Cô đỏ mặt, hơi lúng túng: “Ăn… cùng anh sao? Nhưng… nhưng em chưa biết anh nấu ăn có ngon không…”
“Không ngon cũng không sao… quan trọng là… được ăn cùng cô.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng, làm cô ngượng đến nỗi cúi mặt, cười khẽ.
Cuối cùng, cô đồng ý, và họ cùng nhau đi về phía nhà Trình Dương. Ngôi nhà anh ở không quá lớn, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, cửa sổ treo rèm trắng, ánh sáng chiếu vào tạo cảm giác ấm áp. Trình Dương đưa cô vào trong, rồi khẽ mỉm cười:
“Cô hãy ngồi đây, tôi sẽ chuẩn bị.”
Lục Thiên Nhi ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn, mắt nhìn quanh không gian, thấy từng vật dụng đều được sắp xếp gọn gàng, đẹp mắt. Cô thấy lòng mình dễ chịu, cảm giác bình yên như được ôm trọn bởi sự ấm áp giản dị.
Trình Dương bắt đầu bày biện những món ăn đơn giản nhưng hấp dẫn: cơm trắng, vài món rau xào, canh nấm, cá kho, và một ít hoa quả mùa. Trong khi anh nấu, ánh mắt đôi lúc lướt nhìn cô, không che giấu sự quan tâm. Lục Thiên Nhi thấy vậy, trái tim lại rung lên một nhịp, nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình thản.
Khi bữa cơm được dọn ra, Trình Dương mời cô:
“Mời cô, bữa cơm đầu tiên chúng ta cùng nhau. Cô cứ ăn đi, đừng ngại.”
Cô cầm đũa, nhìn anh một lúc, rồi bắt đầu ăn. Món ăn đơn giản nhưng ngon miệng, từng hương vị chan hòa trong miệng, khiến cô quên hết thời gian. Ánh mắt Trình Dương luôn dõi theo, thi thoảng gật gù khen: “Cô ăn ngon thật.”
Cô đỏ mặt, trả lời nhỏ: “Em… em ăn thôi mà… không ngon lắm đâu.”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Với tôi, ăn cùng cô thì món gì cũng ngon.”
Cả bữa ăn trôi qua trong không khí vui vẻ, thân thiện. Họ trò chuyện về nhiều thứ: hoa dại, con cá trong sông, chuyện mùa màng, thậm chí cả những câu chuyện nhỏ trong làng. Mỗi câu chuyện của Trình Dương đều khiến cô bật cười, vừa nghe vừa cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Sau bữa cơm, họ ra bờ sông, cùng nhau dọn dẹp giỏ hoa, trò chuyện tiếp. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài cánh hoa bay lên. Lục Thiên Nhi vội cúi xuống nhặt, nhưng lần này Trình Dương chủ động nhặt giúp, đôi tay họ chạm nhau, nhưng cả hai đều không rút ra ngay. Khoảnh khắc ấy, cả bến sông như dừng lại, chỉ còn tiếng nước rì rào, tiếng chim hót và nhịp tim hai người hòa làm một.
“Cô… có muốn thử câu cá cùng tôi không?” Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng.
Cô ngạc nhiên, nhưng gật đầu: “Ừ… em thử xem…”
Họ ngồi bên nhau, Trình Dương hướng dẫn cô cách thả câu, giật cần khi cá cắn câu, và những phút giây ấy khiến Lục Thiên Nhi vừa thích thú vừa lúng túng. Cô thấy mình cười không ngớt, và Trình Dương cũng cười theo, ánh mắt tràn đầy thích thú.
Đến chiều, ánh nắng bắt đầu nghiêng về phía tây, nhuộm vàng mặt sông. Họ đứng dậy, cùng nhau đi dọc bờ sông. Lục Thiên Nhi nhìn Trình Dương, lòng cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng, như thể mỗi bước chân trên cánh đồng, mỗi giây phút bên anh đều trở thành ký ức ngọt ngào không muốn quên.
Khi chia tay, Trình Dương nhấc tay, nhẹ nhàng nói:
“Hẹn gặp lại ngày mai, cô bé của bến sông. Chúng ta còn nhiều thứ để làm cùng nhau.”
Cô mỉm cười, tim đập nhanh: “Ừ… em sẽ chờ… hẹn gặp lại anh.”
Đi trên đường về nhà, Lục Thiên Nhi không khỏi nghĩ về bữa cơm hôm nay. Một bữa cơm đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp, vui vẻ, và lạ lùng nhất là… trái tim cô dường như đang dần rung động với chàng trai trước mặt.
Cả buổi chiều, cô mải miết hái hoa dọc bờ sông, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng hướng về phía xa, nơi Trình Dương đứng hồi sáng. Cô tự nhủ: “Có lẽ… ngày hôm nay, là một ngày đặc biệt.”
Khi mặt trời lặn, bầu trời nhuộm màu cam đỏ, gió thổi nhẹ, làm cánh hoa rung rinh, Lục Thiên Nhi ngồi bên bờ sông, cầm giỏ hoa, thầm nhủ: “Ngày mai, lại sẽ là một ngày vui nữa… vì có anh bên cạnh.”
Cô không biết rằng, Trình Dương cũng đang đứng trên bến sông, nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa một chút tinh nghịch:
“Cô bé này… thật đáng yêu… và có lẽ… sẽ khiến tôi bận tâm nhiều hơn tôi nghĩ.”
Chiều dần buông, bến sông trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước rì rào, tiếng chim hót và nhịp tim của hai con người đang dần nhận ra cảm xúc ngọt ngào, dịu dàng dành cho nhau. Một bữa cơm đầu tiên, một vài tiếng cười, một vài cử chỉ quan tâm… đã khởi đầu cho một câu chuyện tình đầy ấm áp và ngọt ngào, như những bông hoa dại nở rộ dưới nắng vàng của cánh đồng quê.