một nhành hoa bên sông

Chương 4: Ngại ngùng và ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng lại trải dài trên cánh đồng, len qua từng ngọn cỏ, soi bóng xuống mặt sông lấp lánh. Lục Thiên Nhi thức dậy sớm hơn mọi ngày một chút. Hôm nay, trái tim cô dường như không thể chợp mắt yên, bởi hình ảnh Trình Dương vẫn hiện hữu trong đầu. Cô tự nhủ: “Chắc là mình sẽ ra bến sông sớm hơn hôm qua… để gặp anh.”

Cô mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, giày gót mềm, cầm giỏ tre nhỏ, bước qua con đường mòn dẫn ra bến sông. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa và mùi nước sông. Cảm giác hôm nay khác hẳn những buổi sáng bình thường: tim cô vừa hồi hộp vừa vui vẻ, mỗi bước chân như nhịp điệu chờ đợi một điều gì đó.

Khi đến bến sông, cô thấy Trình Dương đang đứng bên bờ, tay cầm cần câu, mắt dõi theo mặt nước. Khi anh nhận ra cô, anh mỉm cười và vẫy tay:

“Chào buổi sáng, cô bé của bến sông!”

Lục Thiên Nhi đỏ mặt, cúi đầu gật nhẹ: “Chào anh… hôm nay trời thật đẹp, nắng vàng…”

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt tinh nghịch: “Đẹp hơn nếu có nụ cười của cô.”

Cô lập tức quay đi, tim đập nhanh, nhưng vẫn không thể kìm được một nụ cười nhỏ trên môi. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng mỗi câu nói, mỗi ánh mắt của Trình Dương đều có sức mạnh làm trái tim mình rung lên một cách kỳ lạ.

Hôm nay họ cùng nhau chuẩn bị vài bó hoa, nhặt thêm hoa dại bên bờ sông. Cô vừa cầm giỏ hoa vừa trò chuyện với anh, nhưng vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi anh nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không nói gì, chỉ đứng gần, ánh mắt dịu dàng, khiến cô cảm thấy vừa muốn tránh né vừa muốn nhìn lâu hơn.

Một cơn gió thổi mạnh, làm bay vài cánh hoa. Lục Thiên Nhi vội cúi xuống nhặt, nhưng lần này Trình Dương nhanh nhẹn nhặt hộ, bàn tay họ chạm nhau, nhưng cả hai đều không rút ra ngay. Ánh mắt họ giao nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều cảm nhận một cảm giác lạ – vừa ngượng ngùng, vừa ngọt ngào.

“Cô… hôm nay có mệt không?” Anh hỏi, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt tinh nghịch vẫn còn đó.

“Em… không… cũng… hơi mỏi thôi…” Cô lắp bắp, cúi đầu, cố gắng không nhìn thẳng vào anh.

Anh cười khẽ, nhíu mày nhìn cô: “Sao cô lúc nào cũng xấu hổ khi nhìn tôi vậy?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu cười khẽ: “Em… em không xấu hổ đâu… chỉ là… hơi ngại thôi…”

Anh tiến lại gần, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô đầy tinh nghịch: “Ngại? Chỉ là ngại sao? Hay là… thích?”

Cô giật mình, lùi lại một bước, tay vẫn cầm giỏ hoa: “Anh… anh nói gì kỳ vậy… Em… em…”

Trình Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, chỉ đùa thôi… nhưng tôi đoán cô không muốn nói ra.”

Cô không nói gì, chỉ cúi mặt, cố gắng dằn nhịp tim đang đập mạnh. Khoảnh khắc này, bến sông yên tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng chim hót và nhịp tim của hai con người đang dần nhận ra cảm xúc dành cho nhau.

Sau vài phút yên lặng, Trình Dương đề nghị:

“Cô có muốn thử chơi trò ném hoa không? Chúng ta có thể thi xem ai ném xa hơn.”

Cô ngạc nhiên, nhưng thấy trò chơi thật ngộ nghĩnh, nên gật đầu: “Ừ… chơi xem sao…”

Họ cầm những cánh hoa trong tay, đứng đối diện nhau. Trình Dương ném một cánh hoa, cánh hoa bay qua bờ sông, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước. Lục Thiên Nhi nhìn theo, rồi cười và ném cánh hoa tiếp theo. Cả hai cùng cười khúc khích, tiếng cười vang lên bên bờ sông, hòa với tiếng nước chảy và tiếng chim hót.

Trong lúc chơi, Trình Dương vô tình bước gần cô, cánh tay họ chạm nhau. Lục Thiên Nhi đỏ mặt, cúi xuống nhìn cánh hoa trong tay, cố tỏ ra bình thản. Nhưng Trình Dương chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và tinh nghịch cùng lúc, khiến cô không khỏi rùng mình.

“Cô… cô cười dễ thương lắm.” Anh nói, giọng trầm ấm.

Cô không biết phải trả lời sao, chỉ cười khẽ, cúi mặt. Cảm giác ngượng ngùng xen lẫn vui vẻ tràn ngập trong cô. Khoảnh khắc này, cô nhận ra, mình đang bắt đầu cảm nhận một điều gì đó khác lạ đối với anh – một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa bồn chồn, vừa vui vẻ.

Sau khi chơi trò ném hoa xong, họ ngồi xuống bên bờ sông, nhặt lại những cánh hoa rơi. Lục Thiên Nhi thấy trái tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp. Trình Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“Hôm nay… cô cười nhiều quá. Tôi thấy vui lắm.”

Cô ngượng ngùng, lúng túng trả lời: “Em… em cũng vui… khi chơi cùng anh…”

Họ ngồi bên nhau, im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nước sông rì rào. Cô cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết, nhưng cũng không biết phải nói gì tiếp theo. Trình Dương thì luôn biết cách khiến cô bối rối mà không hề gượng ép.

Một cơn gió thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ, Trình Dương nhanh chóng đưa tay ra, khẽ xoa mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lấp ló nụ cười tinh nghịch:

“Cô… tóc bay hết rồi. Để tôi chỉnh lại cho.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em tự làm được mà…”

Anh nhíu mày, nụ cười nửa miệng: “Nhưng tôi muốn làm… cho cô.”

Cô không nói gì, chỉ cúi mặt, tim đập mạnh. Khoảnh khắc ấy, bến sông như lặng yên, chỉ còn hai con người, ánh mắt giao nhau, cảm nhận sự gần gũi và ngọt ngào của nhau.

Buổi chiều trôi qua, họ cùng nhau đi dọc bờ sông, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt nhưng ấm áp: hoa dại, con cá, cánh đồng, và những câu chuyện tuổi thơ. Mỗi câu chuyện của Trình Dương đều khiến cô bật cười, và cô nhận ra rằng, chỉ cần bên anh, mọi thứ xung quanh đều trở nên sống động và vui vẻ.

Khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, họ chia tay bên bến sông. Trình Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“Hẹn gặp lại ngày mai, cô bé của bến sông. Chúng ta còn nhiều điều để khám phá cùng nhau.”

Cô mỉm cười, tim đập nhanh: “Ừ… em sẽ chờ… hẹn gặp lại anh.”

Đi trên đường về nhà, Lục Thiên Nhi không khỏi nghĩ về buổi sáng và buổi chiều hôm nay. Một ngày đơn giản, nhưng trái tim cô dường như rung động nhiều lần. Một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ dịu dàng… tất cả đều làm cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.

Khi trời dần tối, bầu trời nhuộm màu cam nhạt, gió thổi nhẹ, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ nhà mình, nhắm mắt lại, nhớ về ánh mắt dịu dàng của Trình Dương, nhớ những tiếng cười khúc khích bên bờ sông, và tự nhủ:

“Có lẽ… ngày mai sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×