Một Thời Đã Ghiền

Chương 3: Ký ức màu xám


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Việc đầu tiên mà tất cả mọi người trong trại cải tạo đồng tính phải làm vào ban ngày là học thuộc lòng. Nội dung của buổi học sáng là về giáo dục xu hướng tính dục. Toàn là những giáo điều khô khan, bắt chúng tôi phải lặp đi lặp lại như cái máy. Nếu ai đó không biết, có lẽ còn tưởng chúng tôi đang tham gia một buổi truyền bá tư tưởng kiểu đa cấp nào đó. Sau khi học thuộc lòng xong, tất cả sẽ bị phạt thể xác trong đại sảnh. Mọi người quỳ xuống, lắng nghe giám thị ngái ngủ đọc bài giảng từ file PPT. Kết thúc, ai nấy phải đến khu vực lao động của mình. Phần lớn công việc đều là những đơn hàng do nhà máy ủy thác, chủ yếu sản xuất đồ gia dụng. Trại cải tạo nói rằng họ đang giúp chúng tôi "thay đổi", nhưng thực chất là bóc lột sức lao động. Giang Nhiên làm việc trong phòng giặt. Đó là công việc nhẹ nhàng nhất vì có máy giặt hỗ trợ. Nhưng khi tôi đến, tôi mới biết rằng ngoài quần áo của chúng tôi, còn phải giặt tay cả quần áo của viện trưởng và chăm sóc viên. Họ chê bẩn, không muốn dùng chung máy giặt với chúng tôi. Tôi giúp Giang Nhiên giặt quần áo suốt một tuần. Ban đầu, cậu ấy vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như thường lệ. Nhưng sau đó, cậu ấy không lấy sữa của tôi nữa, còn giả vờ chê bai rồi đẩy lại. “Thôi, cậu tự uống đi, chính cậu còn gầy như khỉ ấy.” Buổi tối chủ nhật, vào giờ tự do hoạt động. Giang Nhiên nói với tôi rằng, trong cả trại cải tạo đồng tính này, chỉ có khu bếp là nơi dễ trốn ra nhất. Bởi vì mỗi tuần đều có xe chở thực phẩm và hàng hóa ra vào. Phía sau khu bếp là những dãy núi hoang vắng. Đó là nơi hẻo lánh, phòng vệ yếu nhất. Chỉ cần có thể trèo qua bức tường phía sau bếp, thì sẽ có cơ hội trốn thoát. Trước khi đèn tắt, tôi lén lút đến gần khu bếp để xem xét tình hình. Nhà bếp nằm ở cuối trại cải tạo, cách xa khu ký túc xá. Tôi men theo con đường nhỏ, rón rén quan sát bên trong. Nhà bếp là một tòa nhà hai tầng, xung quanh có tường bao rất cao. Cánh cổng sắt ở sân sau còn được khóa bằng ba ổ khóa lớn. Xe tải chở hàng ra vào đều đi qua cổng này. Tôi quan sát xung quanh, tìm kiếm chỗ có thể ẩn nấp hoặc nơi thích hợp để trèo qua. Trời quá tối, tôi chưa kịp ghi nhớ được gì hữu ích. Đột nhiên, có tiếng bước chân vọng đến. Tôi hoảng hốt quay người, vội vã trở về. Đèn đường ở lối đi rất ít, tối đen như mực. Chạy quá gấp, máy trợ thính trên tai tôi bị rơi mất. Không kịp tìm lại. Đến một ngã rẽ, tôi đụng phải một quản giáo tuần đêm. “Sao thế? Sao trông vội vàng thế này?” Người đó đẩy gọng kính lên. Hắn là quản giáo tuần đêm mới đến, tên là Tô Nham. Nghe nói hắn là họ hàng của viện trưởng, trước đây từng là giáo viên cấp ba, nhưng không rõ vì lý do gì mà bị đuổi việc. “Tôi… tôi vừa làm xong việc ở phòng giặt, ra trễ quá, tôi sợ tối.” Tôi cố giữ bình tĩnh, bịa ra một lời nói dối. Ngã rẽ này dẫn đến nhiều khu lao động khác nhau. Tô Nham liếc nhìn xung quanh, mỉm cười ôn hòa. “Đèn ở đây đúng là ít thật, hôm nào tôi sẽ bảo viện trưởng lắp thêm vài cái.” “Muộn rồi, mau về đi, sắp tắt đèn rồi.” Hắn mang dáng vẻ thư sinh, khác hẳn với những quản giáo khác có ánh mắt lạnh lùng. Tôi buông lỏng cảnh giác. Tô Nham đưa tôi về ký túc xá, khóa cửa từ bên ngoài. Tất cả phòng trong ký túc xá đến mười giờ tối sẽ bị khóa ngoài, sáng bảy giờ mới mở. Tiếng khóa cửa lạnh lẽo vang lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà chưa bị phát hiện. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà chật hẹp. Cảm giác như mình đang nằm trong quan tài. Hy vọng vài ngày nữa có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!