mùa đông của hạ vy

Chương 3: Những người bạn cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len qua khung cửa sổ, hắt lên những bức tường cũ kỹ nhưng ấm áp. Vy ăn sáng xong, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của làng quê, rồi quyết định đi dạo quanh con đường quen thuộc, nơi cô đã từng nô đùa cùng nhóm bạn thời học sinh.

Chưa đi được bao xa, Vy đã thấy bóng dáng thân quen: những người bạn cũ tụ tập trước sân nhà cũ của Hạnh, cười nói rộn rã. Một cảm giác bồi hồi trào dâng trong lòng cô. Bao nhiêu năm xa cách, nhưng ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của họ vẫn thân thuộc đến lạ thường. “Vy! Thật sự là Vy!” Hạnh chạy đến, ôm chầm cô. Các bạn khác cũng lần lượt tiến lại, tay bắt tay, vỗ vai, ánh mắt rạng rỡ niềm vui.

Vy cười khẽ, cảm giác tim mình như nhảy lên một nhịp. Những câu hỏi về cuộc sống nơi thành phố, những câu chuyện cũ được kể lại, khiến cô quên đi cảm giác lạnh giá của mùa đông. Tiếng cười vang vọng khắp con đường, hòa cùng tiếng gió xào xạc trên những tán cây khẳng khiu, tạo nên một bản hòa ca vừa rộn rã vừa ấm áp.

Nhóm bạn quyết định tổ chức một buổi lửa trại nhỏ ngay cạnh bờ sông quen thuộc, nơi họ từng tụ tập mỗi dịp đông về. Vy cùng các bạn nhặt củi, xếp chồng, rồi nhóm lửa. Ngọn lửa bập bùng, ánh sáng hồng hắt lên khuôn mặt từng người, làm mọi vết nhăn, nếp gấp thời gian như mềm lại, như thể họ vẫn còn là những cô cậu học sinh tinh nghịch ngày xưa.

Vy ngồi xuống cạnh Minh Khang, người cô từng chơi thân nhất thời học sinh, giờ đã trưởng thành nhưng vẫn giữ nụ cười ấm áp và ánh mắt tinh nghịch. Hai người trao nhau những câu chuyện vu vơ, từ những trò nghịch ngợm ngày xưa đến những khó khăn hiện tại. Vy nhận ra, có những mối quan hệ dù trải qua nhiều năm, vẫn giữ nguyên sự gần gũi, vẫn đủ sức làm trái tim cô rung động nhẹ nhàng.

Tiếng guitar bập bùng cùng tiếng cười nói xôn xao, và Vy thấy mắt mình hơi nhòe đi. Cô nhớ về những buổi chiều cả nhóm ngồi quanh bếp lửa, hát hò, chia sẻ ước mơ và nỗi sợ hãi tuổi trẻ. Hôm nay, dù thời gian đã thay đổi nhiều thứ, nhưng khoảnh khắc này, với lửa trại, với bạn bè, vẫn nguyên vẹn một cách kỳ diệu.

Cả nhóm chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ: lần Vy vô tình làm đổ nước mắm trong giờ học, lần Minh Khang trêu cô đến đỏ mặt, những lần cùng nhau trốn học ra bờ sông thả diều. Tiếng cười vang lên, xen lẫn tiếng lóc cóc của củi cháy và tiếng gió se lạnh. Vy cảm nhận rõ ràng rằng tình bạn, dù trải qua năm tháng, vẫn là ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông giá rét.

Khi đêm xuống, bầu trời phủ đầy sao, Vy ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác vừa bình yên vừa hạnh phúc. Ngọn lửa trại cháy nhè nhẹ, ánh sáng lung linh nhảy múa trên khuôn mặt mọi người. Cô biết rằng chuyến trở về này không chỉ là gặp lại gia đình, mà còn là nối lại những sợi dây tình cảm đã lắng trong tim bao năm.

Trong khoảnh khắc ấy, Vy nhận ra rằng mùa đông năm nay sẽ khác. Không còn cô đơn, không còn lạnh lẽo. Có gia đình, có bạn bè, có những kỷ niệm được hồi sinh, và có Minh Khang – người bạn cũ nay đã trở thành một phần quan trọng trong trái tim cô. Lửa trại cháy, tiếng cười vang vọng, và Vy biết, những ngày trở về này sẽ là hành trình đầy ắp những khoảnh khắc quý giá.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×