mùa đông của hạ vy

Chương 4: Một bữa tối ấm áp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, trời bắt đầu se lạnh hơn. Vy trở về căn nhà cũ cùng ông bà, vẫn mang theo dư âm của buổi lửa trại với bạn bè. Căn bếp nhỏ tỏa ra hương canh nóng, mùi thơm của món xào quen thuộc, hòa lẫn hương bánh nướng từ lò phía góc nhà. Vy đặt vali xuống, nhìn quanh, tim bỗng nhói một cảm giác ấm áp lạ thường.

Bà cô đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Trên bàn, bát canh nóng hổi khói bay nghi ngút, dĩa rau xanh, những món ăn Vy từng yêu thích khi còn bé, tất cả đều gói ghém trong tình cảm giản dị nhưng đầy yêu thương. Ông cô mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ, vừa bày thức ăn vừa kể những câu chuyện nhỏ trong làng: “Hôm nay trời lạnh, nhưng ta biết con về, nên bếp lửa này phải cháy thật to cho ấm lòng con.”

Vy ngồi xuống, mắt lướt qua từng chi tiết quen thuộc: chiếc bàn gỗ cũ, chiếc đèn dầu treo trên trần, những bức ảnh gia đình treo trên tường đã ngả màu thời gian. Mỗi chi tiết đều khiến cô nhớ về tuổi thơ, về những buổi chiều nô đùa, về tiếng cười rộn rã của mình cùng ông bà. Cô cảm nhận được sự an yên tràn ngập, khác hẳn nhịp sống hối hả nơi thành phố.

Ông cô đặt tay lên vai Vy, giọng trầm ấm: “Con gái à, quay về là điều đúng đắn nhất. Dù đi đâu, vẫn luôn có nơi chờ con.” Vy chỉ mỉm cười, mắt hơi đỏ, lòng trào dâng cảm giác biết ơn. Bao năm xa cách, cuối cùng cô nhận ra rằng, không có nơi nào bằng chính căn nhà cũ, nơi tình thân vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm cúng. Vy kể cho ông bà nghe về cuộc sống nơi thành phố: công việc, những bộn bề, những niềm vui lẫn khó khăn. Ông bà lắng nghe, thi thoảng gật đầu, thi thoảng cười khẽ. Vy nhận ra rằng, dẫu thời gian trôi qua, dẫu cô đã trưởng thành, tình cảm gia đình vẫn là điểm tựa vững chắc nhất, là nơi để cô tìm về sau những ngày dài mệt mỏi.

Sau bữa ăn, ông bà rủ Vy cùng ra sân ngắm trời đông. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió se lạnh lướt qua cành cây, tiếng cười của lũ chim về tổ. Vy đứng bên ông bà, hít thật sâu không khí trong lành, thấy tim mình nhẹ nhõm đến lạ. Cô nhận ra rằng, không cần những điều xa hoa, chỉ cần bữa tối giản dị, có gia đình bên cạnh, là đủ để sưởi ấm cả mùa đông lạnh giá.

Bên ánh sáng vàng dịu của đèn sân, Vy cảm nhận sự gắn kết chặt chẽ giữa quá khứ và hiện tại. Những kỷ niệm cũ ùa về, hòa cùng tiếng cười, lời nói và hơi ấm của gia đình, tạo nên một cảm giác bình yên tuyệt đối. Vy biết rằng, nơi đây, nơi cô lớn lên, sẽ luôn là mái nhà thật sự của mình – nơi không chỉ có tình thân, mà còn có sự chở che, an yên và yêu thương vô điều kiện.

Trước khi trở vào nhà, Vy quay lại nhìn khoảng sân phủ một lớp sương mỏng, ánh sáng lờ mờ từ lửa bếp hắt ra. Cô mỉm cười, hít một hơi thật sâu, cảm nhận rõ ràng rằng mùa đông này, dù lạnh giá bên ngoài, nhưng trong tim cô đã ấm áp lạ thường. Và từ khoảnh khắc ấy, Vy hiểu rằng, hành trình trở về của cô mới chỉ bắt đầu – hành trình khám phá tình thân, tình bạn và cả những rung động đầu đời mà mùa đông sẽ dần hé lộ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×