mùa đông của hạ vy

Chương 5: Cơn mưa đầu đông


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, bầu trời xám xịt, những đám mây thấp trĩu như dự báo một cơn mưa bất chợt. Vy bước ra khỏi nhà, tay kéo chặt khăn quàng quanh cổ, hơi lạnh se thấm qua từng lớp áo. Cô đi chậm trên con đường đất đỏ, nghe tiếng lá cây xào xạc và cảm nhận mùi đất ẩm – mùi mà cô đã quá quen thuộc từ những ngày còn bé.

Chẳng mấy chốc, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Vy phải hốt hoảng tìm nơi trú. Cô vừa kịp giơ tay che mặt thì một tiếng gọi quen thuộc vang lên: “Vy, đứng đây làm gì giữa trời mưa thế này?”

Vy quay lại, và tim bỗng nhói một nhịp. Trước mặt cô là Minh Khang – người bạn thời học sinh mà cô chưa gặp lại kể từ khi rời làng. Anh đứng dưới chiếc ô đen, nụ cười hiền hòa và ánh mắt trìu mến, như thể cơn mưa lạnh giá cũng không thể làm anh bớt ấm áp.

“Minh Khang?” Vy lắp bắp, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Anh gật đầu, di chuyển lại gần và giơ ô che cùng cô. “Trời mưa rồi, đi cùng anh, tránh ướt nhé.”

Vy không nói gì, chỉ mỉm cười, cảm nhận hơi ấm lan từ người anh sang. Cả hai cùng đi dưới chiếc ô, bước chân chậm rãi trên con đường bùn đất, tiếng mưa rơi nhè nhẹ như nhạc nền cho khoảnh khắc bất ngờ này. Mùi đất ẩm, mùi cây cỏ, và mùi áo khoác của Khang – tất cả hòa quyện, khiến Vy bỗng dưng thấy trái tim mình rung lên những nhịp lạ.

Họ đi dạo quanh con đường làng, nơi Vy từng chạy nhảy cùng nhóm bạn thời thơ ấu. Khang kể về những năm tháng anh ở thành phố, về công việc, về những điều nhỏ nhặt mà anh vẫn nhớ về làng quê. Vy lắng nghe, đôi khi cười khẽ, đôi khi lặng thinh, để mặc cho ký ức và cảm xúc trôi chảy theo từng giọt mưa.

Một lúc sau, họ dừng lại trước cổng nhà Vy. Mưa vẫn rơi, nhưng Vy nhận ra rằng khoảnh khắc này không còn lạnh lẽo như trước. Anh khẽ cúi xuống, giọng trầm ấm: “Vy… lâu lắm rồi mới gặp lại, thấy con khỏe, anh vui lắm.”

Vy cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh, cảm giác ấm áp lan tỏa từ trái tim Khang sang trái tim cô. Cô hơi ngập ngừng, nhưng một nụ cười thoáng qua trên môi đã đủ để anh hiểu. Khoảnh khắc giữa cơn mưa đầu đông ấy, hai người như trở về tuổi thơ – nơi những rung động tinh khôi, những tình cảm chưa được bộc lộ, bắt đầu len lỏi vào tim.

Vy rút tay ra khỏi ô, hít một hơi thật sâu, để mưa rơi trên mặt, hòa cùng cảm giác hồi hộp, hạnh phúc. Mưa đầu đông không còn lạnh, mà dường như trở thành sợi dây gắn kết hai con người từng xa cách.

Trước khi chia tay, Khang nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười khẽ: “Mai trời lại đẹp, anh sẽ dẫn Vy đi dạo nữa nhé?”

Vy gật đầu, ánh mắt rạng rỡ, cảm nhận trái tim mình nhói lên một nhịp lạ. Cơn mưa đầu đông hôm nay, không chỉ làm dịu cái nóng thành phố, mà còn mở ra một chương mới – chương của những rung động tinh khôi, ấm áp và đầy hứa hẹn.

Vy bước vào nhà, vẫn còn nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, nhưng trong lòng cô, mùa đông bỗng trở nên dịu dàng đến lạ thường. Và cô biết, từ khoảnh khắc này, mùa đông sẽ không còn đơn độc nữa, mà đầy ắp những rung động đầu tiên, những kết nối bất ngờ và hạnh phúc nho nhỏ của tuổi trẻ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×