mùa đông của hạ vy

Chương 6: Kỷ niệm trên băng tuyết


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời trở nên trong xanh, những cơn mưa đầu đông nhường chỗ cho ánh nắng nhẹ. Vy và Minh Khang quyết định ra ngoại ô, nơi có hồ nước mùa đông phủ lớp băng mỏng – nơi cả hai từng trượt băng chơi đùa thuở còn học sinh. Cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp khiến tim Vy đập nhanh.

Hồ băng mờ dưới ánh nắng, phản chiếu ánh sáng lung linh như hàng nghìn viên pha lê nhỏ. Vy mặc áo ấm, khăn quàng, tay trong tay với Khang, bước lên mặt băng lạnh lẽo nhưng tinh khiết. Tiếng giày trượt trên băng lạo xạo, tiếng cười vang vọng giữa không gian yên tĩnh của mùa đông. Cô nhận ra, dù băng lạnh dưới chân, lòng mình lại ấm áp kỳ lạ.

“Cẩn thận đó, Vy, đừng ngã nhé!” Khang nhắc, ánh mắt nghiêm túc nhưng nụ cười vẫn ấm áp. Vy gật đầu, vừa đi vừa cười khúc khích. Mỗi bước trượt, mỗi lần nắm tay nhau, đều khiến khoảng cách giữa họ như được rút ngắn. Những rung động nhỏ, tinh khôi, bắt đầu len lỏi vào trái tim Vy.

Cả hai cùng nhau thử những trò đùa cũ: đua xem ai trượt nhanh hơn, ngã lên băng rồi lại đứng dậy cùng cười, thậm chí còn lôi nhau vào trò “ném tuyết” nhỏ ở bờ hồ. Tiếng cười vang khắp không gian, hòa cùng tiếng gió se lạnh, tạo nên một bản nhạc mùa đông đầy sống động nhưng cũng dịu dàng đến lạ thường.

Vy chợt nhớ về những ngày tháng xa xưa, khi cô và Khang cùng bạn bè tụ tập nơi đây, chia sẻ ước mơ, những nỗi sợ hãi, và cả những trò nghịch ngợm vô tư. Giờ đây, dù chỉ còn hai người, nhưng khoảnh khắc này lại trở nên quý giá hơn bất cứ lúc nào. Vy cảm nhận rõ ràng rằng, tình cảm giữa họ không còn chỉ là tình bạn đơn thuần, mà là một sợi dây kết nối tinh tế, âm thầm nhưng chắc chắn.

Khi mặt trời dần lặn, bầu trời nhuộm màu hồng và cam rực rỡ, Khang kéo Vy đứng lại giữa hồ băng, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. “Vy, hôm nay… mình thật sự vui khi được ở cùng nhau như thế này. Dù thời gian có làm thay đổi nhiều thứ, nhưng khoảng khắc này… mình muốn giữ mãi.”

Vy mỉm cười, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Khang lan tỏa. Mặt băng lạnh không còn quan trọng, bởi trong khoảnh khắc ấy, trái tim họ đã gần nhau hơn bao giờ hết.

Họ đứng lặng một lúc, nhìn hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ băng. Không lời nào cần nói, chỉ là cảm nhận nhau, hòa vào nhịp điệu của mùa đông – se lạnh nhưng cũng đầy ắp những ký ức, rung động, và sự ấm áp ngọt ngào.

Khi rời hồ, Vy quay lại nhìn mặt nước băng, mỉm cười. Cô biết rằng mùa đông năm nay, không chỉ là những cơn gió lạnh, những cơn mưa, hay những ngày dài lặng lẽ. Nó còn là những khoảnh khắc tinh khôi, những rung động đầu tiên giữa cô và Khang, những kỷ niệm sẽ theo cô mãi, như lớp băng mỏng phủ trên hồ – trong suốt, tinh khiết và khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×