mùa đông của hạ vy

Chương 7: Thư từ cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm sau, Vy ở lại trong phòng khách, ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ phủ sương. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng gió lướt qua mái hiên. Cô mở chiếc hộp gỗ cũ, nơi lưu giữ những kỷ vật thời thơ ấu, từ bức ảnh cũ đến những mẩu giấy viết tay. Tay cô run run khi lật từng tấm giấy, hồi tưởng lại những ngày tháng không thể quay lại.

Bất chợt, một lá thư cũ rơi ra từ giữa những trang sổ cũ. Lòng Vy chợt nghẹn lại. Lá thư được viết bằng nét chữ quen thuộc, ngắn gọn nhưng tràn đầy xúc cảm – là của một người bạn học xưa, người mà cô đã từng coi như tri kỷ trong những năm tháng học trò. Cô nhẹ nhàng mở lá thư, đọc từng dòng, và cảm nhận một làn sóng xúc động tràn ngập.

“Vy à, nếu khi nào cậu đọc được thư này, hãy nhớ rằng dù thời gian có trôi, những kỷ niệm của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn. Mong cậu luôn hạnh phúc, dù ở nơi nào, dù bên cạnh ai. – Một người bạn cũ.”

Vy khẽ cười, mắt ươn ướt. Cô nhớ về những buổi chiều cùng nhau ngồi học bài bên bờ sông, cùng chia sẻ những niềm vui nhỏ bé, cùng cười đến nỗi bụng đau. Lá thư như một nhịp cầu nối quá khứ và hiện tại, khiến cô vừa bồi hồi vừa ấm áp.

Cô đặt lá thư xuống, nhắm mắt một lúc, để cho ký ức ùa về. Nhớ về những lần cả nhóm bạn cũ nô đùa trong sân trường, những trò nghịch ngợm, những lời hứa hẹn vụng về, và cả những lời chia tay chưa nói ra khi mỗi người bước vào ngã rẽ riêng. Vy nhận ra rằng, dù mọi thứ đã thay đổi, tình bạn, những rung động tinh khôi của tuổi học trò, vẫn tồn tại nơi sâu thẳm trái tim cô.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Vy nhìn màn hình, nhận ra tin nhắn từ Minh Khang. Một dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ khiến cô mỉm cười: “Anh thấy Vy đang ở nhà à? Mai chúng ta đi dạo nhé.” Cô cầm lá thư cũ trong tay, rồi nhắn lại: “Ừ, mình sẽ đi cùng nhau.”

Cảm giác vừa hồi hộp vừa an yên lan tỏa trong Vy. Lá thư cũ như nhắc nhở cô về giá trị của ký ức, còn Khang là hiện tại – nơi cô có thể trao gửi những rung động đang dần nảy nở. Cả hai nhịp đập, quá khứ và hiện tại, hòa quyện, tạo nên một cảm giác ấm áp khó tả giữa mùa đông se lạnh.

Vy ngồi lặng bên cửa sổ, mắt hướng ra khoảng sân phủ sương mờ. Mỗi giọt sương trên lá cây, mỗi cơn gió lạnh, đều nhắc nhở cô rằng mùa đông này không còn đơn độc. Có ký ức, có bạn bè, có gia đình, và có Khang – người khiến trái tim cô rung lên nhịp điệu lạ. Cô khẽ mỉm cười, biết rằng lá thư cũ không chỉ là kỷ vật, mà còn là lời nhắc: tình cảm chân thật và những ký ức đẹp vẫn sống mãi, và cô cần trân trọng hiện tại đang đến với mình.

Vy đặt lá thư trở lại hộp gỗ, nhắm mắt một lần nữa, để cảm giác bình yên lan tràn. Mùa đông ngoài kia vẫn lạnh, nhưng trong trái tim cô, đã có một ngọn lửa ấm áp, vừa từ quá khứ, vừa từ hiện tại, đang âm thầm cháy rực rỡ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×