Đêm hôm đó, Vy cùng nhóm bạn cũ quyết định tổ chức một buổi lửa trại nhỏ trên khoảng đất trống ven làng. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít nhẹ qua những tán cây, hòa cùng tiếng cười rộn rã của nhóm bạn. Những khúc gỗ được xếp chồng lên nhau, lửa bập bùng cháy sáng, tạo nên ánh sáng vàng ấm áp giữa bầu trời mùa đông tĩnh lặng.
Vy ngồi bên cạnh Minh Khang, ánh lửa hắt lên khuôn mặt khiến đôi mắt anh long lanh hơn. Cả hai im lặng một lúc, chỉ để mặc âm thanh xung quanh thấm vào tâm hồn. Cô cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, từ nụ cười, từ ánh mắt đầy trìu mến. Dù chưa ai nói lời gì, nhưng sự gần gũi này khiến trái tim Vy rung lên nhịp điệu lạ thường.
Những câu chuyện xưa được nhắc lại: những lần trốn học ra bờ sông, những trò nghịch ngợm vô tư, những lần cùng nhau chia sẻ bí mật tuổi học trò. Vy cười khúc khích khi nghe Hạnh kể lại lần cô vô tình làm đổ cả khay sơn màu trong lớp học mỹ thuật, và tất cả bọn họ phải dọn dẹp lộn xộn. Tiếng cười vang vọng, hòa cùng lửa cháy, khiến không gian trở nên ấm áp và gần gũi đến lạ thường.
Khi lửa bập bùng, Khang đưa tay đỡ tóc Vy rơi xuống vai, giọng khẽ: “Vy, lâu lắm rồi mới được ngồi bên nhau như thế này, mình thấy vui quá.” Vy quay sang nhìn anh, ánh mắt đong đầy cảm xúc, tim đập nhanh. Khoảnh khắc ấy, giữa hơi ấm của lửa trại và mùa đông se lạnh, mọi ranh giới giữa quá khứ và hiện tại như tan biến.
Nhóm bạn cùng nhau hát những bài ca cũ, tiếng guitar vang lên hòa quyện cùng tiếng gió. Vy khẽ nhắm mắt, để cho cảm giác bình yên lan tràn. Những kỷ niệm xưa hòa vào hiện tại, tạo nên một bức tranh hoàn hảo của tuổi trẻ – ấm áp, tinh khôi, và đầy ắp tiếng cười.
Khi bầu trời đêm phủ đầy sao, Vy và Khang rời ra chỗ xa hơn một chút, ngồi cạnh nhau trên chiếc thảm trải dưới đất. Không ai nói gì, chỉ nhìn lửa cháy và bầu trời đầy sao. Vy nhận ra rằng, những khoảnh khắc yên lặng này lại quan trọng hơn tất cả – nó cho cô cảm giác an yên, cho cô thấy sự gắn kết chân thành không lời giữa hai người.
Cô cầm tay Khang, nhẹ nhàng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh lan tỏa, khiến lòng mình rung động. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vy… mùa đông này, anh chỉ muốn được ở bên con thôi.” Vy hơi bất ngờ, tim như nhảy lên một nhịp, nhưng nụ cười rạng rỡ đã nói lên tất cả.
Buổi lửa trại kết thúc khi những khúc gỗ dần cháy tàn, nhóm bạn từ từ rút lui, để lại không gian yên tĩnh chỉ còn ánh lửa còn sót lại và tiếng côn trùng rỉ rả. Vy đứng dậy, hít thật sâu không khí lạnh, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp thở của Khang. Mùa đông ngoài kia vẫn se lạnh, nhưng trong trái tim Vy, đã có một ngọn lửa ấm áp bừng cháy – từ ký ức, từ tình bạn, và từ những rung động đầu tiên với Khang.
Vy biết rằng, đêm nay sẽ trở thành một kỷ niệm khó quên – khoảnh khắc mà mùa đông không còn lạnh, nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện, nơi cô nhận ra rằng, đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là được ngồi bên nhau, chia sẻ lửa, chia sẻ niềm vui, và cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tinh khôi nhất của tuổi trẻ.