Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, học sinh ùa ra sân trường hoặc tới căng tin. Mai cầm hộp cơm mẹ chuẩn bị, bước ra hành lang với chút ngượng ngùng. Cô nhìn quanh, tim đập nhanh khi thấy Nam cũng rời bàn học, tay cầm khay ăn trưa.
“Cậu… ăn cùng mình không?” Nam hỏi, giọng cậu vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, nhưng đôi mắt ánh lên một niềm hi vọng nhỏ.
Mai gật đầu, tim rộn ràng. “Ừ… mình ăn cùng cậu được mà.”
Họ tìm một góc yên tĩnh, xa nhóm bạn ồn ào. Cả hai đặt khay xuống bàn, bắt đầu bữa trưa trong im lặng. Mai mở nắp cơm, hít một hơi thật sâu, cố gắng che giấu sự bối rối. Nam cũng dường như cảm nhận được không khí ngượng ngùng, liếc cô, nở nụ cười khẽ.
“Cơm trưa của cậu trông ngon nhỉ,” Nam cất lời, phá vỡ sự im lặng.
Mai cười ngượng: “À… mẹ mình chuẩn bị. Cậu thì sao?”
“Cũng bình thường thôi, mẹ mình chuẩn bị bánh mì và trái cây,” Nam đáp, rồi nhìn xuống khay ăn, như đang tìm cách bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Ban đầu, câu chuyện của họ khá vụng về: hỏi về môn học, về giờ ra chơi, về những thói quen nhỏ. Mai cười khẽ, cố gắng tránh ánh mắt Nam khi cậu nói, nhưng lại không thể rời mắt khỏi nụ cười ấm áp đó. Mỗi lần cả hai cười cùng nhau, khoảnh khắc ấy như làm dịu đi cái lạnh mùa đông đang len lỏi qua hành lang.
Đôi khi, bữa trưa trôi qua trong những khoảnh khắc im lặng, nhưng không hề gượng ép. Mai nhận ra rằng, sự im lặng bên Nam cũng mang đến một cảm giác dễ chịu, gần gũi. Nó khác với những phút giây cô ngồi một mình trước lớp, khác với tiếng ồn ào của bạn bè xung quanh.
Một vài lần, Mai lỡ tay làm rơi đũa, và Nam nhanh chóng nhặt lên, đặt nhẹ trên tay cô: “Cẩn thận đấy.” Tiếng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Mai lại dậy lên một cảm giác lạ thường, ấm áp đến khó tả.
Khi bữa trưa gần kết thúc, Nam nhìn Mai, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch: “Chúng ta nên ăn cùng nhau nhiều hơn. Ít nhất là trong tuần này, cậu đồng ý chứ?”
Mai đỏ mặt, gật đầu: “Ừ… mình đồng ý.”
Tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi chiều vang lên. Họ cùng dọn khay, bước ra hành lang, nhịp bước dường như hòa cùng nhau. Mai cảm thấy một niềm vui giản dị, nhưng sâu sắc: lần đầu tiên, cô cảm nhận được rằng những khoảnh khắc nhỏ, vụng về nhưng chân thành, cũng có thể làm trái tim rung động.
Trên đường về lớp, Mai nghĩ về buổi trưa vừa qua, về những nụ cười ngượng ngùng, những câu nói vụng về nhưng đáng yêu. Cô tự nhủ: mùa đông này, ngoài cái lạnh, cô còn có một người bạn đặc biệt, người làm mọi thứ quanh cô trở nên ấm áp, rực rỡ như chính tên của mùa đông mà họ đang trải qua.
Và Mai biết rằng, bữa trưa gượng gạo hôm nay chỉ là một trong những khoảnh khắc đầu tiên, mở ra một mùa đông đầy rung động, những cảm xúc ngọt ngào và những bước đi đầu tiên trên con đường tình bạn – có thể sẽ dẫn đến những rung động sâu hơn.