Buổi chiều hôm đó, trời bỗng chuyển âm u. Mai ngồi bên cửa sổ lớp học, nhìn những đám mây xám kéo đến, cảm giác mùa đông lạnh hơn thường ngày. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, học sinh ùa ra sân trường, nhưng vài giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống mái tóc và áo khoác của họ.
Mai rút khăn choàng ra, kéo chặt cổ áo, bước nhanh ra sân. Cô vừa bước khỏi lớp thì những hạt mưa dày đặc hơn rơi xuống, từng giọt lạnh tê tái trên da mặt. Trong lúc hoảng hốt tìm chỗ trú, cô cảm thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh.
“Mai! Nhanh lên!” Nam cất tiếng gọi, tay cầm chiếc dù lớn, mở rộng ra che cả hai.
Mai giật mình, nhìn cậu, tim dường như nhảy lên. “Cậu… cậu làm vậy cho mình à?”
Nam cười, ánh mắt ấm áp: “Ừ, mưa mùa đông mà… không muốn cậu ướt lạnh.”
Họ cùng nhau bước dưới chiếc dù, hơi gần nhau hơn bình thường. Giọt mưa rơi lộp độp trên dù, tạo thành âm thanh nhịp nhàng, nhưng giữa họ, không gian lại tràn đầy sự yên bình. Mai cảm thấy đôi tay cậu gần tay mình, nhưng không chạm vào – chỉ là cảm giác ấm áp truyền từ chiếc dù và trái tim cậu.
“Cảm ơn cậu… thực sự,” Mai nói, giọng ngượng ngùng nhưng chân thành.
“Không có gì đâu,” Nam đáp, nụ cười không rời khỏi môi. “Mùa đông mà… đôi khi những thứ nhỏ nhặt lại khiến người ta nhớ lâu hơn.”
Họ đi bộ chậm rãi qua sân trường, trò chuyện về những ngày đông, về những kỷ niệm mùa mưa của tuổi thơ. Mai kể về những lần cùng bạn bè chơi trong mưa, về những lần bị mẹ nhắc nhở vì ướt áo. Nam kể về những trận bóng đá trời mưa, về những lần trượt chân té ngã nhưng cười không ngớt.
Có một khoảnh khắc, mưa rơi dày hơn, và Nam bước gần cô hơn, kéo nhẹ dù để Mai không bị ướt. Ánh mắt họ chạm nhau, lòng cả hai bỗng dưng dừng lại trong vài giây, như thể không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Mai cảm nhận được một điều: không chỉ là chiếc dù che mưa, mà còn là sự quan tâm, sự ấm áp mà Nam mang đến – thứ cảm giác khiến tim cô rung lên lạ thường. Cô mỉm cười, cảm giác tim mình vừa lạ lẫm vừa thân thuộc.
Khi họ tới cổng trường, mưa tạnh dần. Nam gập dù lại, nắm tay nắm nhẹ vào tay cầm của cô: “Mai, về nhà cẩn thận nhé.”
Mai gật đầu, tim đập rộn ràng: “Ừ… cậu cũng vậy.”
Mưa bất ngờ hôm nay không chỉ làm sân trường ướt sũng, mà còn để lại trong Mai một cảm giác ấm áp khó tả. Cô biết rằng mùa đông này sẽ không còn đơn lạnh nữa. Có Nam bên cạnh, mỗi giọt mưa, mỗi cơn gió lạnh đều trở nên dịu dàng, trở thành những kỷ niệm đầu tiên, ngọt ngào và đáng nhớ trong mùa đông rực rỡ của cô.