Một buổi chiều thứ Sáu, khi lớp học vừa kết thúc, Nam vẫy tay gọi Mai. “Mai, cậu có muốn đi cùng mình đến câu lạc bộ văn nghệ không? Mình nghĩ cậu sẽ thích.”
Mai ngạc nhiên, nhíu mày: “Văn nghệ… à, mình chưa từng tham gia câu lạc bộ nào.”
Nam cười hiền: “Không sao đâu. Mình chỉ nghĩ, cậu sẽ có cơ hội thử và… cũng là cách để gặp gỡ bạn bè khác.”
Mai chần chừ một chút, rồi gật đầu. Cô cảm thấy một chút hào hứng xen lẫn hồi hộp. Hai người đi bộ ra phòng câu lạc bộ, nơi những âm thanh vui vẻ, tiếng đàn piano và tiếng hát hòa quyện tạo nên một không khí ấm áp, trái ngược với gió lạnh mùa đông ngoài cửa sổ.
Người phụ trách câu lạc bộ – cô giáo trẻ hiền hậu – chào đón Mai nồng nhiệt. Nam giới thiệu: “Cậu này, Mai, mới vào lớp mình. Cậu ấy rất thích viết lách và đọc sách.”
Mai đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng. Cô chưa từng được chú ý nhiều như vậy, nhưng ánh mắt tò mò và nụ cười ấm áp của mọi người khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cả buổi chiều trôi qua với những hoạt động thử nghiệm: viết ngắn, đọc thơ, và cùng nhau tập hát một đoạn nhạc nhỏ. Nam luôn ở bên, động viên Mai khi cô bối rối trước nhóm bạn mới, nhắc nhẹ cách cầm bút, gợi ý những câu từ, hay cùng cô ngân nga những nốt nhạc đơn giản.
Mai dần mở lòng hơn, cười nhiều hơn, và nhận ra rằng, tham gia câu lạc bộ không chỉ là thử thách bản thân, mà còn là cơ hội để kết nối, để chia sẻ những sở thích và cảm xúc. Ánh mắt của Nam luôn theo dõi cô, ánh sáng ấm áp ấy khiến cô cảm thấy yên tâm giữa một nhóm người lạ.
Một khoảnh khắc đặc biệt xảy ra khi Mai đọc một đoạn văn ngắn cô viết về mùa đông và tình bạn. Mọi người im lặng lắng nghe, và Nam nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ. “Cậu viết rất hay… và chân thành,” cậu thì thầm, giọng thấp nhưng đủ để Mai cảm nhận được. Cô đỏ mặt, trái tim đập mạnh, và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng những câu chữ của mình cũng có thể kết nối cảm xúc với người khác.
Khi buổi câu lạc bộ kết thúc, Nam và Mai bước ra ngoài trời lạnh. Gió mùa đông thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh như trước. “Cảm ơn cậu đã rủ mình,” Mai nói, nụ cười ngượng ngùng nhưng hạnh phúc.
“Không có gì đâu,” Nam đáp, ánh mắt dịu dàng. “Mình nghĩ cậu sẽ thích, và mình… cũng muốn ở bên cậu một chút nữa.”
Mai lặng người, trái tim ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng mùa đông này không chỉ mang đến những ngày giá rét và tuyết trắng, mà còn có những khoảnh khắc đầy ánh sáng, khi tình bạn và sự quan tâm dần nảy nở, biến thành những rung động đầu đời rực rỡ và ngọt ngào.
Trên đường về nhà, Mai ôm tập giấy viết, nụ cười vẫn còn đó trên môi. Cô tự nhủ: mùa đông này thật sự rực rỡ – không chỉ bởi cái lạnh và tuyết trắng, mà bởi những người bạn, những câu chuyện, và đặc biệt là Nam, người đang dần trở thành một phần quan trọng trong trái tim cô.