mùa hạ không quay lại

Chương 3: Bạn bè mới, đồng minh bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba ở trường mới, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua hàng cây phượng già trước cổng trường, từng chiếc lá nhỏ rung rinh trong làn gió nhẹ. Cố Minh Tâm khoác chiếc balo đen gọn gàng, bước nhanh vào lớp. Cô vẫn giữ thói quen đến sớm, một phần vì muốn học bài, phần khác — vì muốn nhìn thấy người ngồi bàn trước mình.

Nhưng hôm nay, bàn của Hàn Dương trống trơn. Không có quyển sách gọn gàng thường thấy, không có hộp bút đặt ngay ngắn, không có bóng dáng quen thuộc. Cô hơi thất vọng, dù chẳng hiểu vì sao. Cô tự nhủ, có lẽ anh đến trễ, hoặc có tiết phụ đạo. Dù vậy, trong lòng vẫn thấy thiếu một điều gì đó.

Khi cô đang dọn lại sách, một giọng nữ vang lên từ phía sau:

“Chào cậu, cậu là Minh Tâm đúng không? Mình là Tống Dao Dao, ngồi phía sau cậu nè.”

Cô quay lại. Một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt sáng, đôi mắt cong cong như đang cười, đang đưa tay ra. Minh Tâm hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười bắt tay:

“Ừ, chào cậu.”

Dao Dao chống cằm nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tinh nghịch:

“Mình nghe nói cậu chuyển từ trường Thành Bắc à? Nghe bảo bên đó thi cử căng lắm, chắc cậu học giỏi lắm hả?”

“Không… mình bình thường thôi.” — Minh Tâm cười gượng.

“Thôi đi, khiêm tốn quá! Cả lớp ai cũng đang bàn về cậu đó. Hôm qua còn nói Hàn Dương giúp cậu nhặt giấy nữa. Lớp mình ấy, chỉ có cậu là được anh ta để ý như vậy thôi.”

Minh Tâm khẽ đỏ mặt, cúi xuống mở sách. “Không có gì đâu, chỉ là tai nạn thôi.”

Dao Dao cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch: “Tai nạn cũng là duyên số mà.”

Cả hai cùng bật cười, không khí trở nên dễ chịu hơn. Đó là lần đầu tiên Minh Tâm cảm thấy mình thực sự có một người bạn ở đây. Dao Dao nói nhiều, hoạt bát, nhưng không hề khiến người khác thấy phiền; ngược lại, sự cởi mở của cô giúp Minh Tâm cảm thấy ấm lòng.

Khi tiếng chuông vang lên, Hàn Dương mới bước vào lớp. Anh vẫn dáng vẻ quen thuộc: áo sơ mi trắng sơ vin gọn gàng, tai đeo một chiếc khuyên bạc nhỏ, ánh mắt hờ hững. Anh đi qua giữa hai dãy bàn, vài bạn nữ nhìn theo, bàn tán khe khẽ. Minh Tâm nhìn anh bước ngang qua, tim bỗng nhiên khẽ co lại. Cô không dám ngẩng lên, nhưng ánh nhìn của anh dường như lướt qua cô, chỉ thoáng thôi, rồi dừng lại ở tập vở của mình.

“Anh ta đúng là kiểu người ngoài lạnh trong ấm.” — Dao Dao thì thầm. — “Nhưng không ai dám lại gần. Mình nghe nói, hồi cấp hai anh ta đánh nhau với đàn anh ở trường, suýt bị đuổi học.”

Minh Tâm giật mình: “Thật sao?”

Dao Dao gật đầu, nhỏ giọng: “Nghe đồn thôi. Nhưng cậu biết không, anh ta luôn đứng nhất khối, có lần thi Toán quốc gia còn đạt giải. Vừa học giỏi vừa lạnh lùng, nên bị đồn đủ thứ. Người ta nói anh ta sống một mình, ba mẹ ly hôn, tính khí khó đoán.”

Minh Tâm im lặng. Từng lời của Dao Dao như từng mảnh ghép rời rạc, dần hiện lên bức tranh mơ hồ về người con trai ngồi trước mặt cô. Một người vừa xa cách vừa cô độc, vừa mạnh mẽ vừa dễ tổn thương.

Giờ ra chơi, Dao Dao kéo cô xuống sân trường. Họ ghé qua cửa hàng nhỏ gần căn tin, mua nước trái cây. Khi hai người đi ngang sân thể thao, Minh Tâm nhìn thấy Hàn Dương đang đứng cạnh hàng rào, nói chuyện với một người con trai cao lớn khác — Giang Phong. Giọng Giang Phong vang khá to, có chút hóm hỉnh, còn Hàn Dương chỉ gật đầu thỉnh thoảng, ánh mắt hướng ra xa.

“Thấy chưa?” — Dao Dao khẽ nói. — “Người đứng cạnh anh ta là Giang Phong, bạn cùng đội bóng rổ, bạn thân duy nhất của Hàn Dương. Hai người họ được mệnh danh là bộ đôi ‘Băng – Hỏa’. Một người lạnh lùng, một người nóng tính. Mà nghe đâu, Giang Phong lại là người hiểu rõ Hàn Dương nhất.”

Minh Tâm mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi Hàn Dương. Anh đang nghe bạn nói, khoé môi hơi cong lên — rất nhẹ, gần như không ai nhận ra, nhưng cô thấy rõ. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh lạnh lùng cố hữu của anh như tan đi, để lộ ra một nụ cười dịu dàng đến lạ.

Cô khẽ quay đi, cảm giác trong lòng mềm mại như sợi tơ.

Buổi chiều, Dao Dao rủ cô tham gia nhóm học tập của lớp. “Có ba đứa tụi mình thôi, còn có Giang Phong nữa. Anh ta giỏi Lý lắm. Chúng ta học nhóm đi, cho dễ hiểu.”

Minh Tâm hơi ngại, nhưng Dao Dao nắm tay cô kéo đi. Phòng tự học tầng hai yên tĩnh, ánh sáng vàng nhạt hắt qua ô cửa kính. Khi cô bước vào, Hàn Dương cũng ở đó. Anh ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi cúi xuống.

Giang Phong cười, vẫy tay: “Chào, đây chắc là bạn mới nhỉ? Tớ là Giang Phong.”

“Ừ, chào cậu.” — Minh Tâm khẽ đáp.

Dao Dao nhanh nhảu giới thiệu: “Minh Tâm học rất khá, hôm qua điểm kiểm tra Toán còn cao hơn mình.”

Giang Phong huýt sáo: “Thế thì giỏi rồi. Hàn Dương này, cậu gặp đối thủ mới rồi nhé.”

Hàn Dương không phản ứng, chỉ lật sách tiếp.

Buổi học nhóm bắt đầu. Dao Dao phụ trách Lý, Minh Tâm làm Toán, Giang Phong giải đề. Hàn Dương ngồi bên, thỉnh thoảng góp ý ngắn gọn. Giọng anh trầm, dứt khoát, mỗi lần nói ra đều khiến cả nhóm tập trung.

Khi Minh Tâm đang loay hoay với bài tích phân, Hàn Dương nghiêng người, cầm bút của cô, viết nhanh vài dòng hướng dẫn lên giấy nháp.

“Công thức này mới. Dùng cách này đi, nhanh hơn.”

Mùi bạc hà lại thoảng qua. Cô ngẩng lên, khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức tim cô như đánh trống. Anh buông bút, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, giọng khẽ trầm xuống:

“Nhìn kỹ vào chỗ biến đổi này.”

Cô gật đầu, không dám thở mạnh. Một phút sau, cô thử lại, quả nhiên đúng.

Dao Dao cười tủm tỉm: “Hàn Dương, cậu dịu dàng ghê nha, bình thường ai hỏi bài là cậu lơ đấy.”

Anh khẽ liếc cô: “Cậu ồn.”

Cả nhóm bật cười, không khí nhẹ nhõm hơn.

Buổi học kết thúc lúc hoàng hôn buông xuống. Ánh chiều vàng len qua khung cửa, phủ lên bàn học một màu ấm áp. Khi Dao Dao và Giang Phong về trước, chỉ còn Minh Tâm thu dọn sách vở. Hàn Dương vẫn ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô định lên tiếng chào, nhưng anh đột ngột nói:

“Cậu thích học Toán à?”

Cô hơi ngạc nhiên: “Ừ, mình thấy nó… dễ hiểu hơn cảm xúc của con người.”

Anh quay sang, khoé môi khẽ cong: “Nói hay đấy.”

“Còn cậu?” — Cô đánh bạo hỏi.

Anh nhìn xuống bàn tay mình, giọng trầm hẳn: “Mình thích thứ gì có thể kiểm soát. Toán thì có đáp án, còn con người thì không.”

Câu nói khiến cô im lặng. Trong ánh nắng cuối cùng của buổi chiều, khuôn mặt anh nhuộm màu cam nhạt, đôi mắt xa xăm như chất chứa điều gì đó sâu hơn. Cô muốn hỏi, nhưng lại thôi. Cảm giác có một lớp màn mỏng ngăn giữa hai người — cô có thể nhìn thấy anh, nhưng không thể chạm tới.

Chiều muộn, khi ra khỏi phòng học, gió mang theo mùi hoa quế đầu mùa. Cô thấy Giang Phong đứng dưới sân, nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt lo lắng. Thấy cô, cậu ta gật đầu: “Minh Tâm, cậu về cùng Dao Dao nhé. Hàn Dương còn phải lên gặp giáo viên.”

Cô gật đầu, nhưng khi bước đi, vẫn liếc về phía cầu thang — nơi bóng áo trắng của anh đang khuất dần.

Tối hôm đó, Dao Dao nhắn tin cho cô:

“Minh Tâm, cậu biết không? Hàn Dương từng là quán quân thi Toán quốc gia hồi lớp chín, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì đó nên nghỉ học nửa năm. Không ai biết lý do. Cậu đừng nói ai nhé, tớ cũng chỉ nghe Phong kể.”

Minh Tâm đọc tin, lòng chùng xuống. Hóa ra, đằng sau vẻ lạnh lùng đó, anh còn có một câu chuyện chưa kể.

Cô khẽ đặt điện thoại xuống, mở sổ ghi chép. Ở góc dưới của trang hôm nay, cô viết thêm một dòng nhỏ:

“Có những người trông như băng giá, nhưng bên trong có thể là ngọn lửa đang cháy lặng lẽ.”

Ngày hôm sau, trong giờ Văn, cô bị thầy gọi trả bài bất ngờ. Đề là: “Hãy phân tích ý nghĩa của sự im lặng trong mối quan hệ giữa con người.” Cả lớp xôn xao, ai cũng né tránh. Minh Tâm đứng dậy, hít một hơi:

“Em nghĩ… đôi khi im lặng không phải vì không quan tâm, mà vì sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.”

Lớp lặng đi vài giây. Thầy Lâm gật đầu, ánh mắt hài lòng. Ở hàng đầu, Hàn Dương khẽ quay lại, ánh nhìn anh dừng trên cô lâu hơn một chút. Không nói gì, nhưng nụ cười rất nhẹ thoáng qua nơi khoé môi.

Dao Dao huých nhẹ tay cô sau giờ học: “Cậu thấy chưa, anh ta cười với cậu đó. Mình nói rồi mà, anh ta có hứng thú với cậu đấy.”

“Đừng nói linh tinh…” — Minh Tâm xua tay, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh.

Chiều hôm đó, họ lại học nhóm. Giữa giờ, Giang Phong kể chuyện cười khiến cả nhóm bật cười, còn Hàn Dương chỉ nhếch môi. Minh Tâm ngồi cạnh, cảm thấy bức tường giữa họ mỏng dần.

Khi tan học, Hàn Dương ra ngoài trước. Trên bàn anh để lại một quyển sách cũ, bìa hơi sờn. Minh Tâm nhìn thấy, định gọi theo, nhưng anh đã đi mất. Cô cầm quyển sách lên, mở ra — bên trong, có một tờ giấy nhỏ kẹp giữa các trang. Trên đó chỉ có một dòng chữ viết tay:

“Khi nào cậu đọc xong phần này, nhớ trả lại cho tôi.”

Bên cạnh là vài dòng ghi chú bằng nét chữ ngay ngắn.

Cô khẽ cười, gấp sách lại, cẩn thận cất vào balo. Có lẽ anh không hề xa cách như cô nghĩ. Có lẽ, chỉ là anh chưa tìm được ai đủ kiên nhẫn để bước qua lớp băng quanh mình.

Đêm đó, khi ánh đèn bàn hắt lên trang giấy, Minh Tâm ngồi đọc cuốn sách anh để quên. Đó là tập truyện triết học nhỏ, nói về “những người đi tìm ánh sáng giữa bóng tối”. Cô đọc từng dòng, cảm giác như đang hiểu thêm một phần của con người anh — một người lặng lẽ, kiêu ngạo, nhưng cũng mang trong mình những vết thương.

Cô khẽ thở ra, viết trong nhật ký:

“Hôm nay, mình đã tìm thấy không chỉ bạn bè mới, mà còn nhìn thấy một thế giới khác bên trong người mà mình cứ tưởng chẳng bao giờ hiểu nổi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×