Ngày hôm sau, Lục Nguyệt bước vào công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa tò mò. Mặc dù cô đã quen với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút của Đàm Tĩnh Kỳ, trái tim cô vẫn không khỏi loạn nhịp khi nghĩ đến buổi gặp mặt hôm qua. Cô tự nhủ: “Chỉ là lần gặp đầu tiên, đừng quá để ý… nhưng sao lòng mình cứ rối như tơ vò?”
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng với những cuộc họp và chuẩn bị cho sự kiện quảng bá sắp tới. Lục Nguyệt cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mọi hành động của cô đều bị phân tán bởi một suy nghĩ duy nhất: hôm nay liệu cô có gặp lại anh không?
Vào khoảng 6 giờ chiều, khi công việc hầu như kết thúc, cô nhận được một tin nhắn bất ngờ từ số máy lạ:
“Tối nay 19h, tại nhà hàng Riverside, tôi đợi cô. – Đ.T.K”
Tim cô đập mạnh, cô nhìn đi nhìn lại tin nhắn, chắc chắn rằng đó là của Đàm Tĩnh Kỳ. Cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp tràn ngập trong cô. Cô tự hỏi: “Anh ấy… mời mình đi ăn tối… một mình sao? Hay là vì công việc?”
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chuẩn bị. Một chiếc váy xanh nhạt, kiểu dáng thanh lịch nhưng vẫn nữ tính, kết hợp với mái tóc buông nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy vừa thoải mái vừa tự tin. Khi ra khỏi công ty, cô không quên gửi một tin nhắn xác nhận:
“Vâng, em sẽ tới. – L.N”
19h00, nhà hàng Riverside rực sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Dòng sông lấp lánh phản chiếu ánh sáng, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa mộng mị. Lục Nguyệt bước vào, tim đập thình thịch. Cô nhìn quanh, và ngay lập tức, ánh mắt cô dừng lại ở một bàn gần cửa sổ, nơi Đàm Tĩnh Kỳ đang ngồi, dáng người thẳng, thần thái điềm tĩnh nhưng vẫn toát lên sức hút khó cưỡng.
“Cô tới rồi à.” Anh đứng dậy, bước lại chào cô, ánh mắt sâu thẳm như soi thấu tâm can.
“Dạ… vâng… em tới rồi.” Cô trả lời, giọng run run nhưng cố nở một nụ cười.
Anh dẫn cô tới bàn, kéo ghế, nhẹ nhàng: “Mời cô ngồi.” Cử chỉ tinh tế khiến tim cô rung lên một nhịp lạ.
Buổi tối bắt đầu với những câu chuyện về công việc, dự án mới, và những kế hoạch sắp tới. Nhưng không khí dần trở nên gần gũi, khi anh kể về sở thích cá nhân, những chuyến đi và cả những sở thích ít ai biết. Lục Nguyệt ngồi bên, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cười nhẹ, cảm giác thân mật dần lan tỏa.
Sau món khai vị, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Đàm Tĩnh Kỳ nghiêng người, ánh mắt nhìn cô thật sâu:
“Cô biết không, hôm qua tôi đã để ý thấy cô bối rối khi vô tình làm đổ nước lên áo tôi. Nhưng tôi không giận. Ngược lại, tôi thấy cô thật đáng yêu.”
Lục Nguyệt đỏ mặt, cúi xuống, không biết phải trả lời sao. Tim cô đập mạnh, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc tràn ngập.
“Đáng yêu… ạ?” Cô lắp bắp.
Anh gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng hiện khóe môi: “Đúng vậy. Cô có một thứ gì đó khiến tôi khó rời mắt.”
Cô ngước lên, mắt chạm mắt anh, tim như muốn vỡ tung. Không khí giữa họ trở nên đặc quánh, chỉ còn hai con người ngồi đối diện, nhìn nhau trong im lặng đầy cảm xúc.
Món chính được mang ra, ánh nến lấp lánh phản chiếu trong mắt họ, tạo ra những khoảnh khắc dịu dàng, gần gũi. Anh khẽ hỏi:
“Cô ăn ít đúng không? Tôi gọi thêm một số món cho cô.”
“Dạ… em… em không đói lắm.” Cô trả lời, nhưng ánh mắt không rời khỏi anh.
Anh nhíu mày nhẹ, vẻ quan tâm hiện rõ: “Cô phải ăn đầy đủ, không được bỏ bữa. Nếu không, tôi sẽ không yên lòng.”
Cô bật cười, cảm giác vừa ấm áp vừa ngượng ngùng. Không chỉ là sự quan tâm, mà còn là một sự tinh tế, làm trái tim cô rung động không ngừng.
Sau bữa tối, khi rượu vang và món tráng miệng đã xong, anh bất ngờ ngỏ lời:
“Cô có muốn đi dạo một chút không? Bên sông rất đẹp đêm nay.”
Cô gật đầu, và họ cùng nhau bước ra ngoài, tiếng sóng vỗ nhẹ, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh như mơ. Anh đi bên cạnh, đôi lúc tay chạm nhẹ vào tay cô, làm tim cô thắt lại.
Một cơn gió thổi qua, cô khẽ run, anh nhanh chóng che chắn, ánh mắt chăm chú:
“Cô lạnh à?”
“Dạ… không sao… chỉ là gió hơi mạnh thôi.” Cô trả lời, cố nở một nụ cười nhưng tim đập liên hồi.
Anh không nói gì thêm, chỉ bước gần hơn, đôi khi ánh mắt chạm vào cô với sự ấm áp và thấu hiểu. Khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, mọi hiểu lầm trước đây đều tan biến. Chỉ còn lại hai con người, đứng cạnh nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau.
Bất ngờ, anh nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp truyền đến trái tim cô một luồng điện nhẹ. Cô giật mình, nhưng không rút tay lại.
“Anh… anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi, giọng run run.
“Tôi muốn cô biết rằng, tôi quan tâm cô nhiều hơn cô nghĩ.” Anh nói, giọng trầm, ánh mắt sâu sắc.
Cô cảm giác toàn thân nóng lên, nhịp tim rối loạn. Không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng, tiếng sóng và hơi thở của hai người.
Anh nghiêng người gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô. Cô khẽ nhắm mắt, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc lan tỏa.
“Đêm nay thật tuyệt…” Anh thì thầm, giọng đầy dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Cô khẽ cười, tim như muốn vỡ tung. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự gần gũi, sự ấm áp và cả sự rung động mạnh mẽ từ một người đàn ông mà cô mới gặp chưa đầy hai ngày.
Buổi tối kết thúc, khi cô trở về khách sạn, trái tim vẫn còn rộn ràng. Cô không ngờ rằng một bữa tối bất ngờ lại có thể thay đổi tất cả – từ cảm giác lo lắng, bối rối, đến niềm hạnh phúc và những rung động sâu sắc.
Trên giường, cô nằm yên, nhắm mắt lại, tự nhủ:
“Mình… mình thích anh rồi… thích đến mức không thể phủ nhận. Nhưng… liệu anh có cảm thấy như mình cảm thấy không?”
Câu hỏi ấy chưa có lời đáp, nhưng cô biết rằng, buổi tối hôm nay chỉ là khởi đầu. Một khởi đầu ngọt ngào, đầy cảm xúc, mở ra một mối quan hệ mới – nơi tình cảm, sự rung động và cả những khoảnh khắc H+ tinh tế sẽ dần phát triển.
Mùa hè này, với Lục Nguyệt, không còn chỉ là nắng vàng rực rỡ nữa. Nó là những bước chân gần gũi bên anh, là hơi ấm khi chạm tay, là ánh mắt đầy chiều sâu mà cô vừa sợ vừa muốn đắm chìm.
Và từ khoảnh khắc bữa tối bất ngờ ấy, mối quan hệ giữa cô và Đàm Tĩnh Kỳ chính thức bước vào giai đoạn mới – đầy rung động, bất ngờ, và cả những hiểu lầm, thử thách phía trước.