mùa hạ ngọt ngào

Chương 4: Những tin nhắn lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Lục Nguyệt tỉnh dậy với cảm giác vẫn còn lâng lâng từ buổi tối hôm qua. Bữa tối bên Đàm Tĩnh Kỳ như một ký ức sống động khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt trầm sâu, nụ cười nhẹ, và cả bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên tay cô, tim cô lại đập rộn ràng.

Cô nhanh chóng chuẩn bị cho công việc, nhưng điện thoại liên tục rung lên khiến cô không khỏi tò mò. Một loạt tin nhắn lạ xuất hiện trong hộp thoại:

“Sáng nay dậy sớm nhỉ?”

“Nhớ hôm qua không?”

Cô nhíu mày. Tin nhắn này… không phải từ đồng nghiệp hay bạn bè, mà là một số máy lạ. Cô cảm giác vừa tò mò vừa lo lắng. “Ai lại biết mình vừa gặp Đàm Tĩnh Kỳ? Hay… có phải anh gửi không?”

Không chần chừ, cô trả lời:

“Xin lỗi, ai đang nhắn tin?”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn đến:

“Là tôi. – D.T.K”

Tim cô lập tức nhảy lên. Quả thật là anh. Cô vừa hồi hộp vừa vui mừng: vừa mới tối hôm qua gặp nhau, hôm nay đã nhắn tin như thế này… một cảm giác gần gũi và thân mật tràn ngập.

“Anh… anh nhắn tin cho em sao?” Cô gõ, tay hơi run.

“Ừ. Tôi muốn biết cô đã dậy chưa, và hôm nay cô có khỏe không?”

Cô cảm thấy tim mình ấm áp. Lời nhắn ngắn gọn nhưng đầy quan tâm khiến cô không khỏi cảm động. Cô trả lời:

“Dạ… em khỏe, cảm ơn anh quan tâm. Còn anh thì sao?”

Anh hồi đáp nhanh:

“Tôi ổn. Nhưng biết rằng cô khỏe là tôi yên tâm hơn.”

Cả buổi sáng trôi qua với hàng loạt tin nhắn qua lại. Cô cảm giác đây là lần đầu tiên, một người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa lạnh lùng lại quan tâm cô một cách tinh tế đến vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại cô nhận thêm một tin nhắn khác từ một số lạ nữa:

“Cô đang nhắn tin với anh Đàm Tĩnh Kỳ đúng không? Hãy cẩn thận, tôi đã thấy hôm qua cô đi cùng anh ấy.”

Cô lập tức nhíu mày, tim đập nhanh. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm: ai lại biết chuyện này, và tại sao họ lại nhắn như vậy? Cô lưỡng lự, không biết có nên trả lời không.

Nhưng khi nhìn sang tin nhắn của anh, cô thấy ngay lập tức một tin nhắn xuất hiện:

“Đừng để những tin nhắn lạ làm phiền cô. Chỉ cần tôi biết cô bình an, tôi không quan tâm người khác nói gì.”

Cô ngạc nhiên và cảm thấy ấm áp. Anh quan tâm cô đến mức muốn bảo vệ cô khỏi những phiền toái bên ngoài, dù chuyện đó có vẻ nhỏ bé. Lòng cô dâng lên một cảm giác vừa an toàn vừa rung động.

“Cảm ơn anh… em… em sẽ cẩn thận.” Cô gõ, giọng run run.

“Tốt. Tôi muốn cô yên tâm và vui vẻ. Nếu hôm nay có rảnh, tôi mời cô đi uống cà phê.”

Cô không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh. Một buổi cà phê… một lần nữa, cơ hội để họ gần gũi hơn, để những rung động không còn bị che giấu.

“Dạ… được ạ. Em sẽ thu xếp thời gian.”

Anh chỉ trả lời một tin nhắn ngắn:

“Tốt. 15h hôm nay, quán Mocha Corner. Tôi đợi cô.”

Cô cười khẽ, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô biết rằng mối quan hệ này đang tiến triển nhanh chóng, từ những ánh mắt, nụ cười, đến tin nhắn riêng tư, và giờ là những buổi gặp gỡ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Đúng 15h, cô bước vào quán Mocha Corner, tim đập thình thịch. Anh đã ngồi đó, dáng người thẳng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng đầy ấm áp khi nhìn cô bước vào.

“Xin lỗi vì để cô chờ lâu.” Anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.

“Dạ… không sao đâu ạ.” Cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tim vẫn loạn nhịp.

Họ ngồi đối diện, gọi đồ uống, và trò chuyện về những dự án, sở thích, và cả những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống. Cảm giác gần gũi ngày càng rõ rệt, những nụ cười, ánh mắt, cử chỉ đều trở nên dịu dàng, thân mật hơn.

Bất ngờ, cô nhận được một tin nhắn từ số lạ khác:

“Hãy cẩn thận với anh ta. Không phải tất cả đều như vẻ ngoài.”

Cô sững người, cảm giác hoang mang xâm chiếm. Cô nhìn anh, ánh mắt lo lắng, nhưng anh chỉ nheo mắt nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng hiện:

“Đừng để tin nhắn lạ làm phiền cô. Tôi biết cô đang lo lắng, nhưng tôi không để người khác ảnh hưởng đến cô đâu.”

Cô đỏ mặt, cảm giác vừa ngượng vừa ấm áp. Lời nói ấy khiến trái tim cô vừa rung động vừa an tâm. Cô nhận ra rằng, sự quan tâm của anh không chỉ là lời nói, mà còn là hành động tinh tế, bảo vệ cô khỏi những phiền toái nhỏ nhất.

Cuộc trò chuyện tiếp tục, họ cùng nhau cười đùa, chia sẻ những điều mà bình thường họ chưa bao giờ nói với người khác. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, cử chỉ nhẹ nhàng chạm vào tay cô khi đưa ly nước, khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Đột nhiên, anh nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:

“Cô biết không, hôm nay tôi chỉ muốn cô yên tâm, vui vẻ. Không cần phải lo lắng bất cứ điều gì khác.”

Cô khẽ cười, lòng ấm áp: “Dạ… em biết… cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như lắng xuống. Chỉ còn lại hai con người ngồi đối diện, trái tim rung động, ánh mắt chạm nhau trong im lặng đầy tình cảm. Cô cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm, và cả một chút thân mật mà cô chưa từng trải qua.

Sau một lúc trò chuyện, anh đứng dậy, bước lại gần cô:

“Cô về thôi, trời đã tối rồi.”

Họ đi ra khỏi quán, bên ngoài là ánh đèn đường dịu dàng phản chiếu trên mặt nước. Anh bước sát bên cô, đôi lúc tay họ chạm nhẹ, khiến tim cô rộn ràng.

Khi đến trước cửa nhà cô, anh dừng lại:

“Cô về an toàn nhé. Ngủ ngon và nhớ rằng, tôi luôn quan tâm cô.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em biết… cảm ơn anh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm đầy dịu dàng, rồi quay đi. Cô đứng đó, cảm giác tim còn đập rộn ràng, ngượng ngùng nhưng cũng đầy hạnh phúc. Những tin nhắn lạ, những cuộc gặp gỡ nhỏ, tất cả tạo nên một cảm giác thân mật, gần gũi mà cô chưa từng trải qua.

Trở về phòng, cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, suy nghĩ về anh. Từ ánh mắt, nụ cười, đến những tin nhắn quan tâm, tất cả đều khiến cô cảm nhận được một tình cảm chân thành, ấm áp nhưng cũng đầy lôi cuốn. Cô tự nhủ:

“Mình… mình thật sự thích anh rồi. Nhưng liệu anh có cảm thấy như mình cảm thấy không?”

Câu hỏi đó vẫn chưa có lời đáp, nhưng cô biết rằng, những tin nhắn, những cuộc gặp gỡ, và cả những cử chỉ nhỏ ngày hôm nay chỉ là bước khởi đầu. Một khởi đầu ngọt ngào, đầy rung động, mở ra một mối quan hệ đầy tình cảm, H+, và những bất ngờ phía trước.

Và từ khoảnh khắc này, Lục Nguyệt hiểu rằng mùa hè này sẽ không còn chỉ là nắng vàng rực rỡ nữa. Nó sẽ là những rung động đầu đời, là hơi ấm khi chạm tay, là ánh mắt đầy chiều sâu, là những tin nhắn ngọt ngào, và là tình cảm nảy nở từng ngày giữa cô và Đàm Tĩnh Kỳ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×