mùa hạ ngọt ngào

Chương 5: Tối mưa ở thành phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, bầu trời thành phố dần xám xịt, những đám mây đen kéo đến nhanh như dự báo một cơn mưa bất ngờ. Lục Nguyệt đang trên đường về nhà sau giờ làm, tay cầm chiếc túi xách nặng trĩu, lòng vẫn còn lâng lâng sau buổi cà phê với Đàm Tĩnh Kỳ. Cô tự nhủ: “Mình thật sự thích anh… thích đến mức không thể phủ nhận. Nhưng liệu anh có cảm thấy như mình cảm thấy không?”

Chỉ vài phút sau, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Cô nhanh chóng mở ô, nhưng cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Nước mưa dần thấm vào áo khoác, làm tóc cô ướt sũng. Cô run lên, vừa khó chịu vừa lo lắng về việc đi bộ giữa mưa như vậy.

Bất ngờ, một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau:

“Cô cần chỗ trú mưa.”

Cô quay lại và thấy Đàm Tĩnh Kỳ đang đứng đó, tay cầm ô lớn, áo khoác vẫn phẳng phiu, nhưng ánh mắt hướng về cô đầy quan tâm. Tim cô lập tức thắt lại, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

“Anh… anh sao lại ở đây?” Cô lí nhí.

“Đi làm về, thấy cô đi dưới mưa. Không tiện để cô ướt sũng nên…” Anh nghiêng người, che ô cho cô, bước sát vào, khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Mưa rơi nặng hạt hơn, nhưng họ cùng nhau đi bộ dưới một chiếc ô duy nhất. Anh bước bên cạnh cô, tay thỉnh thoảng chạm vào tay cô khi điều chỉnh ô, tạo ra những khoảnh khắc thân mật khiến tim cô rộn ràng.

“Cô lạnh không?” Anh hỏi, giọng trầm, ánh mắt quan sát từ đầu đến chân cô.

“Dạ… không… cũng hơi ướt một chút thôi…” Cô trả lời, giọng run run.

Anh khẽ nhíu mày, kéo nhẹ tay cô sát hơn một chút: “Đừng để ướt nhiều, sẽ cảm lạnh. Tôi không muốn cô bị bệnh.”

Cô khẽ cười, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa ấm áp: “Cảm ơn anh… thật sự…”

Khi họ bước đến một quán cà phê ven đường, mưa rơi tầm tã bên ngoài, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt. Anh dẫn cô vào bên trong, kéo ghế mời cô ngồi.

“Ngồi đây, tôi gọi cho cô một tách chocolate nóng.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quan tâm.

Cô chỉ biết mỉm cười, tim đập rộn ràng. Khoảnh khắc này – mưa rơi, ánh đèn, sự quan tâm của anh – khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa lâng lâng hạnh phúc.

Anh gọi đồ xong, đặt tách chocolate trước mặt cô, rồi nhìn cô:

“Cô thích ngọt, đúng không?”

“Dạ… em thích chocolate nóng… ấm áp…” Cô trả lời, giọng nhỏ nhẹ.

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Tôi muốn cô cảm thấy ấm áp, không chỉ từ đồ uống, mà còn từ tôi.”

Cô đỏ mặt, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không gian quán cà phê nhỏ bé, yên tĩnh, chỉ còn lại họ, hơi thở và ánh mắt đan xen, tạo nên một sự gần gũi đầy rung động.

Sau vài phút trò chuyện, anh nghiêng người, ánh mắt nhìn sâu vào cô:

“Cô biết không, hôm nay tôi thực sự không muốn rời xa cô.”

Cô ngạc nhiên, tim đập mạnh: “Anh… anh thật sự sao?”

Anh gật đầu, giọng trầm: “Ừ. Tôi muốn cô biết rằng tôi quan tâm cô… rất nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô như vỡ òa. Cô cảm nhận được một tình cảm chân thành, ấm áp, nhưng cũng đầy lôi cuốn từ người đàn ông này. Không gian quán cà phê như lắng xuống, chỉ còn lại hai con người, tim đập cùng nhịp, ánh mắt không rời nhau.

Sau tách chocolate, mưa ngoài cửa vẫn rơi nặng hạt. Anh đứng dậy, kéo tay cô:

“Đi thôi, trời mưa còn nặng, tôi sẽ đưa cô về.”

Cô cúi đầu, tim đập rộn ràng. Họ bước ra đường, chỉ có một chiếc ô, hai người sát nhau, những cử chỉ nhỏ nhưng tinh tế khiến trái tim cô rung động không ngừng.

Khi đến trước cửa nhà cô, anh bất ngờ dừng lại. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, bàn tay dịu dàng chạm lên má cô:

“Cô biết không, tôi không chỉ quan tâm cô khi trời mưa. Tôi muốn quan tâm cô mọi lúc.”

Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Anh… anh… anh đang nói thật sao?”

Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn không quá mạnh, nhưng đủ để tim cô rung động, cơ thể như muốn tan chảy trong cảm giác ấm áp và an toàn.

Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận luồng điện nhẹ chạy khắp cơ thể, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Khi rời môi cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sức hút:

“Đêm nay… hãy để tôi bên cạnh cô. Tôi sẽ không rời xa.”

Cô ngây ngất, không nói được lời nào, chỉ biết gật nhẹ. Khoảnh khắc ấy, mưa rơi, ánh đèn vàng, và trái tim cô hòa nhịp với anh, tạo nên một cảm giác vừa thân mật vừa nồng nàn, H+ nhẹ nhàng nhưng đầy rung động.

Khi cô bước vào nhà, trái tim vẫn đập rộn ràng. Cô đứng trước cửa, nhớ lại từng cử chỉ, ánh mắt, nụ hôn nhẹ của anh. Cảm giác vừa ngượng ngùng vừa lâng lâng hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.

Cô tự nhủ:

“Mình… mình thật sự không thể phủ nhận cảm giác này nữa. Anh… anh làm tim mình rung động đến mức không thể thở nổi…”

Đêm ấy, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cô, một mùa hè ngọt ngào, đầy rung động và nồng nàn đã chính thức bắt đầu. Những cử chỉ quan tâm, ánh mắt sâu thẳm, và nụ hôn nhẹ đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa Lục Nguyệt và Đàm Tĩnh Kỳ – một mối quan hệ vừa thân mật, vừa tình cảm, và đầy H+ tinh tế.

Và từ khoảnh khắc tối mưa hôm nay, cô biết rằng mùa hè này không còn chỉ là ánh nắng rực rỡ. Nó là những rung động đầu đời, là hơi ấm khi chạm tay, là ánh mắt đầy chiều sâu, là những khoảnh khắc ngọt ngào và cả những nụ hôn nhẹ nhàng mở ra một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt nhưng tinh tế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×