Ngày hôm sau, Lục Nguyệt thức dậy với cảm giác tim vẫn còn rộn ràng từ buổi tối mưa hôm qua. Hình ảnh Đàm Tĩnh Kỳ – ánh mắt sâu, bàn tay ấm áp, nụ hôn nhẹ nhàng – cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cô tự nhủ: “Anh… anh làm tim mình rung động đến mức không thể thở nổi. Mình… mình thật sự thích anh rồi.”
Công việc ngày hôm nay bận rộn, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng nghĩ về anh. Cô ngồi tại bàn làm việc, đôi tay cầm bút nhưng mắt vẫn dõi ra cửa sổ, tưởng tượng anh đang làm gì, có nhớ đến cô không.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, hiện tin nhắn từ anh:
“Hôm nay có rảnh không? Tôi muốn đưa cô đi dạo.”
Cô lập tức hồi đáp, tim đập mạnh:
“Dạ… em rảnh, anh muốn gặp em lúc nào?”
“19h, tại công viên ven sông. Tôi đợi cô.”
Cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa háo hức. Buổi chiều trôi qua chậm chạp, nhưng mỗi khi nhìn điện thoại, cô lại mỉm cười.
19h00, cô đến công viên ven sông. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Anh đã đứng đó, dáng người thẳng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng đầy ấm áp khi nhìn thấy cô.
“Xin lỗi vì để cô chờ lâu.” Anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.
“Dạ… không sao đâu ạ.” Cô trả lời, lòng rộn ràng.
Họ đi dạo dọc theo bờ sông, mưa hôm trước đã làm đường phố trở nên sạch sẽ, không khí trong lành và mát mẻ. Anh bước sát bên cô, thỉnh thoảng bàn tay họ chạm nhau, tạo ra những rung động nhẹ nhàng, khiến tim cô rối bời.
“Cô biết không, tôi không chỉ quan tâm cô khi trời mưa. Tôi muốn quan tâm cô mọi lúc.” Anh thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh… anh thật sự sao?”
Anh gật đầu, đôi môi khẽ cong: “Ừ. Tôi muốn cô biết rằng tôi quan tâm cô nhiều hơn cô tưởng.”
Khoảnh khắc ấy, không gian như lắng xuống. Chỉ còn lại hai con người, ánh mắt chạm nhau trong im lặng, tim đập cùng nhịp.
Họ tìm một chỗ ngồi trên băng ghế gỗ ven sông. Ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh lãng mạn, ấm áp. Anh nghiêng người, bàn tay khẽ chạm vào tay cô:
“Cô biết không, tôi thích cách cô cười, cách cô bối rối, cách cô nhìn đời bằng sự tinh tế và chân thành.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, giọng run run: “Anh… anh làm em… em không biết nói gì…”
Anh cười nhẹ, đưa tay nâng cằm cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô:
“Không cần nói gì, chỉ cần cảm nhận. Cảm nhận rằng tôi quan tâm cô… và tôi muốn cô biết rằng cô đặc biệt với tôi.”
Cô không kìm được nữa, cảm giác tim như muốn vỡ tung. Khoảnh khắc ấy, anh nghiêng người, môi họ chạm nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng đầy rung động.
Cô nhắm mắt, cảm nhận luồng điện nhẹ lan khắp cơ thể, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc lan tỏa. Nụ hôn ấy không quá mạnh, nhưng đủ để trái tim cô hòa nhịp với anh.
Khi rời môi cô, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, bàn tay vẫn giữ lấy tay cô:
“Đêm nay… để tôi bên cạnh cô. Tôi sẽ không rời xa.”
Cô khẽ gật đầu, tim rộn ràng. Khoảnh khắc tối mưa hôm qua, ánh mắt, nụ hôn, và sự quan tâm của anh dường như đều hội tụ lại, khiến cô cảm thấy an toàn, ấm áp và rung động đến tận cùng.
Sau nụ hôn, anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng của anh và hơi ấm từ cơ thể khiến cô cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Cô tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh đều đặn, mạnh mẽ nhưng dịu dàng.
“Anh… anh… anh thích em thật sao?” Cô hỏi, giọng run run, mắt nhòe lệ hạnh phúc.
“Ừ. Tôi thích cô… từ ánh mắt đầu tiên, từ lần gặp hôm qua. Cô khiến tôi muốn gần cô mọi lúc, muốn bảo vệ cô, và muốn cô hạnh phúc.” Anh thì thầm, giọng trầm ấm đầy lôi cuốn.
Cô cảm nhận được tình cảm chân thành từ anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu nồng nàn, ấm áp nhưng cũng đầy lôi cuốn từ một người đàn ông mà cô vừa gặp chưa lâu.
Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó đặt một nụ hôn khác, sâu hơn, nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cô rối loạn. Hơi thở của họ hòa vào nhau, tạo nên một cảm giác thân mật, ngọt ngào mà cô chưa từng trải qua.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận sự gần gũi, ấm áp. Khoảnh khắc ấy, mưa rơi ngoài cửa, ánh sáng vàng phản chiếu trên mặt nước, và trái tim hai người hòa nhịp trong tình cảm ngọt ngào, H+ tinh tế nhưng đầy mãnh liệt.
Khi họ rời băng ghế, anh nắm tay cô, dẫn cô đi dạo dọc theo bờ sông. Những bước chân chậm rãi, bàn tay trong tay, ánh mắt không rời nhau, tạo ra một cảm giác vừa thân mật vừa dịu dàng. Cô cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm chân thành từ anh trong từng cử chỉ, từng ánh mắt.
“Anh… anh sẽ luôn như vậy chứ?” Cô hỏi, giọng run run.
“Ừ. Tôi sẽ luôn bên cạnh cô, bảo vệ cô, và làm cô hạnh phúc. Đó là lời hứa của tôi.” Anh trả lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.
Cô đỏ mặt, trái tim rộn ràng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được tình yêu chân thành, ấm áp, nồng nàn nhưng cũng dịu dàng. Khoảnh khắc tối mưa hôm nay đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa Lục Nguyệt và Đàm Tĩnh Kỳ – một chương đầy rung động, H+ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Khi đưa cô về trước cửa nhà, anh nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Ngủ ngon, cô Lục Nguyệt. Hãy nhớ rằng tôi luôn quan tâm cô, và đêm nay… hãy ngủ trong bình yên.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em biết… cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, rồi quay đi. Cô đứng đó, cảm giác tim còn đập rộn ràng, ngượng ngùng nhưng hạnh phúc. Những nụ hôn, những lời quan tâm, những cử chỉ thân mật hôm nay đã khắc sâu vào trái tim cô, mở ra một mùa hè ngọt ngào, đầy rung động và nồng nàn.
Trở về phòng, cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, suy nghĩ về anh. Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cô, một mùa hè ngọt ngào, đầy rung động và nồng nàn đã chính thức bắt đầu. Cô tự nhủ:
“Mình… mình thật sự không thể phủ nhận cảm giác này nữa. Anh… anh làm tim mình rung động đến mức không thể thở nổi. Và… mình sẽ không để mất anh.”
Với Lục Nguyệt, tối mưa hôm nay không chỉ là một ký ức ngọt ngào, mà còn là khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ của họ – từ những ánh mắt, nụ cười, đến những nụ hôn nhẹ, tạo nên một tình yêu chân thành, ấm áp nhưng đầy mãnh liệt.