Mùa hè vẫn tràn ngập ánh nắng và những cơn gió nhẹ nhàng, nhưng với Lục Nguyệt, mọi thứ dường như không còn chỉ là ngọt ngào và bình yên nữa. Sau buổi tối mưa và nụ hôn ngọt ngào với Đàm Tĩnh Kỳ, cô bắt đầu cảm nhận được một tình cảm nồng nàn, thân mật, nhưng chưa bao giờ yên tâm hoàn toàn.
Sáng hôm đó, khi vừa mở máy tính chuẩn bị cho một buổi họp quan trọng, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ:
“Cô đang gặp may đấy… nhưng đừng nghĩ mọi thứ sẽ mãi suôn sẻ.”
Cô nhíu mày, cảm giác lo lắng trỗi dậy. Ai đó đang theo dõi cô, và rõ ràng không phải vô hại. Cô lướt mắt qua tin nhắn một lần nữa, thấy chỉ là những dòng chữ ngắn gọn, nhưng đầy ẩn ý.
Ngay khi cô còn đang phân vân, điện thoại rung lên lần nữa. Lần này là từ Đàm Tĩnh Kỳ:
“Cô ổn chứ? Tôi thấy cô có vẻ lo lắng. Nếu có gì, gọi tôi ngay.”
Cô mỉm cười, cảm giác an tâm trỗi dậy: chỉ cần tin nhắn từ anh, lòng cô lập tức bình tĩnh lại. Cô trả lời:
“Em… em ổn. Chỉ là có tin nhắn lạ thôi.”
“Không sao. Tôi sẽ lo cho cô.” Anh nhắn lại, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức nặng khiến cô cảm thấy được bảo vệ.
Chiều hôm đó, Đàm Tĩnh Kỳ hẹn cô đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa háo hức, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác bất an khó tả. Khi bước vào nhà hàng, cô thấy anh đã đứng đó, dáng người cao lớn, ánh mắt hướng về cô đầy quan tâm.
“Xin lỗi vì để cô chờ lâu.” Anh nói, giọng trầm ấm.
“Dạ… không sao đâu ạ.” Cô trả lời, tim vẫn rộn ràng.
Họ ngồi xuống bàn, trò chuyện như những ngày trước, nhưng không khí hôm nay có phần căng thẳng hơn. Cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, dù anh cố gắng che giấu bằng nụ cười điềm tĩnh.
Bất ngờ, cánh cửa nhà hàng mở ra. Một người phụ nữ xuất hiện, bước vào với dáng vẻ tự tin, ánh mắt liếc nhìn xung quanh và dừng lại khi nhìn thấy Đàm Tĩnh Kỳ. Cô mặc một chiếc váy đỏ rực, tóc dài thẳng mượt, gương mặt xinh đẹp nhưng mang vẻ lạnh lùng.
Anh nhìn thấy cô, và cô cũng nhìn thấy anh. Cô nhíu mày, cảm giác bất an trỗi dậy.
“Đàm Tĩnh Kỳ, lâu rồi không gặp.” Người phụ nữ nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút căng thẳng: “Người đâu?”
“Chỉ là một người quen cũ. Chỉ muốn chào hỏi thôi.” Cô gái nói, nụ cười mỉa mai thoáng hiện trên môi.
Lục Nguyệt lặng người, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng đây chính là kẻ thứ ba mà cô cảm nhận từ những tin nhắn lạ sáng nay.
Sau một hồi trao đổi ngắn, người phụ nữ rời đi, nhưng không khí giữa Đàm Tĩnh Kỳ và Lục Nguyệt trở nên căng thẳng. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Cô không cần lo lắng. Cô ấy không quan trọng. Điều quan trọng là cô.”
Cô đỏ mặt, vừa cảm thấy an tâm vừa lo lắng: “Nhưng… cô ấy là ai? Tại sao lại biết về anh và em?”
Anh thở dài, ánh mắt dịu dàng hướng về cô: “Cô chỉ cần biết tôi không bao giờ để ai xen vào chúng ta. Cô quan trọng hơn tất cả.”
Cô cảm thấy tim mình rung lên, nhưng nỗi lo vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Mối quan hệ ngọt ngào của họ giờ đây phải đối mặt với một thử thách mới – một kẻ thứ ba xuất hiện đầy ẩn ý và nguy hiểm.
Buổi tối kết thúc, khi đưa cô về nhà, anh nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Cô Lục Nguyệt, tôi không muốn cô lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cô, dù có bất cứ ai xuất hiện.”
Cô cúi đầu, lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa lo lắng. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ là ngọt ngào và H+, mà còn phải đối mặt với những thử thách từ bên ngoài.
Trở về phòng, cô nằm trên giường, ánh mắt nhìn vào trần nhà, tự hỏi: “Liệu… mình có đủ mạnh mẽ để tin tưởng anh, để vượt qua kẻ thứ ba này không?”
Nhưng ngay khi nghĩ vậy, điện thoại rung lên lần nữa. Tin nhắn từ anh xuất hiện:
“Ngủ ngon. Nhớ rằng tôi luôn bên cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn ngập. Dù có kẻ thứ ba xuất hiện, cô vẫn tin rằng tình cảm giữa cô và Đàm Tĩnh Kỳ đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách.
Ngày hôm sau, công ty và cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra, nhưng trong lòng cô luôn tồn tại một sự cảnh giác. Cô không còn cảm giác hoàn toàn an tâm như trước đây.
Trong khi đó, Đàm Tĩnh Kỳ luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô, từ những tin nhắn, cuộc gọi đến những cuộc gặp gỡ. Anh muốn cô cảm thấy an toàn, nhưng cũng âm thầm theo dõi, tìm hiểu về người phụ nữ kia – kẻ có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa họ.
Chiều hôm đó, anh hẹn cô đi dạo trong công viên, lần này không phải để ngọt ngào, mà để tạo một không gian riêng tư, để cô biết rằng anh luôn bên cạnh, bảo vệ cô khỏi bất cứ nguy hiểm nào.
“Cô biết không, tôi muốn cô cảm nhận rằng không ai có thể xen vào giữa chúng ta.” Anh nói, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng.
Cô nắm tay anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, tim rộn ràng: “Em biết… em tin anh.”
Khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng tình cảm giữa họ không chỉ ngọt ngào mà còn mạnh mẽ, đủ sức để đối mặt với những thử thách từ bên ngoài. Họ bước đi cạnh nhau, tay trong tay, ánh mắt không rời nhau, tạo nên một cảm giác thân mật nhưng kiên định.
Đêm về, khi trở về phòng, Lục Nguyệt nằm trên giường, ánh mắt nhìn vào trần nhà. Cô tự nhủ:
“Người đàn ông này… anh ấy quan tâm em đến mức… em cảm nhận được cả trái tim anh. Dù có kẻ thứ ba xuất hiện, em tin rằng anh sẽ không để ai làm tổn thương chúng ta.”
Cô nhắm mắt lại, cảm giác vừa lo lắng vừa lâng lâng hạnh phúc. Mối tình ngọt ngào, H+ tinh tế giữa cô và Đàm Tĩnh Kỳ giờ đây đã bước vào một thử thách mới – nơi họ phải đối mặt với kẻ thứ ba, nhưng đồng thời cũng càng nhận ra rằng tình cảm của họ mạnh mẽ và chân thành hơn bao giờ hết.