Sau sự xuất hiện đầy ẩn ý của kẻ thứ ba, Lục Nguyệt và Đàm Tĩnh Kỳ tưởng rằng tình cảm của họ vẫn vững vàng. Nhưng sự thật là, những mầm mống nghi ngờ, lo lắng và bất an đã âm thầm len lỏi vào trái tim họ.
Ngày hôm đó, Lục Nguyệt rời văn phòng muộn hơn thường lệ. Trên đường về, cô cố gắng gọi điện cho Đàm Tĩnh Kỳ, nhưng anh không nghe máy. Tin nhắn cũng không trả lời. Cô cảm giác tim mình nhói lên một nỗi lo lắng khó tả.
“Anh… anh đang làm gì vậy? Sao không trả lời em?”
Không lâu sau, anh nhắn lại:
“Xin lỗi, bận việc. Hẹn gặp cô tối nay được không?”
Cô thở dài, vừa lo vừa giận, nhưng vẫn trả lời:
“Dạ… được. Em sẽ chờ anh.”
Trong lòng cô, những nghi ngờ về kẻ thứ ba vẫn âm ỉ. Cô tự nhủ: “Liệu anh có thực sự trung thành không? Cô gái hôm qua… liệu có phải quá khứ của anh, hay một mối quan hệ nào khác mà anh chưa nói với em?”
Tối hôm đó, họ hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ bên sông. Anh đã đến trước, dáng người cao lớn, ánh mắt điềm tĩnh nhưng hơi căng. Khi cô bước vào, anh đứng dậy, giọng trầm nhưng hơi lạnh:
“Chào cô. Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh: “Anh… hôm qua anh gặp cô gái kia sao?”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô ấy là người quen cũ. Chỉ gặp một lần, không có gì đặc biệt.”
Cô lặng người, nhưng giọng run run: “Nhưng… em nhìn thấy anh nhìn cô ấy… ánh mắt đó… khiến em cảm thấy…”
Anh thở dài, ánh mắt sâu thẳm: “Nguyệt, em đang hiểu sai. Tôi chưa bao giờ để cảm xúc với cô ấy xen vào giữa chúng ta. Em tin tôi đi.”
Cô đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: “Nhưng… anh không thấy em… em cảm thấy bất an sao? Em… em sợ mất anh.”
Anh cúi đầu, nắm chặt tay cô: “Tôi biết. Nhưng em phải tin tôi. Nếu không, chúng ta sẽ không đi đến đâu.”
Nhưng lời nói ấy, thay vì làm cô an tâm, lại khiến cô bùng lên một cảm giác tổn thương, nghi ngờ. Cô rút tay ra, giọng run run nhưng kiên quyết:
“Em… em không thể tin được. Anh… anh không hiểu cảm giác của em sao?”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng trở thành cãi vã. Anh trầm giọng, hơi nghiêm nghị:
“Nguyệt, em đang làm quá lên! Tôi đã nói rõ ràng. Tôi không quan tâm cô ấy, chỉ có em là quan trọng!”
Cô đỏ mặt, nước mắt dâng trào: “Nhưng… em cảm thấy… em không thể chắc chắn! Anh đã để cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, còn để em nhìn thấy… còn để em nghi ngờ… Anh… anh không hiểu em sao?”
Anh đứng dậy, bước đi vài bước, giọng trầm và hơi lạnh: “Tôi không muốn tranh cãi với em nữa. Em muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ. Nhưng tôi không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể chịu được sự hoài nghi vô cớ.”
Cô run lên, giọng nghẹn: “Anh… anh muốn… muốn chia tay sao?”
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán:
“Tạm thời… chúng ta nên xa nhau một thời gian. Để cả hai bình tâm và hiểu rõ cảm xúc của mình. Tôi không muốn tiếp tục trong tình trạng cãi vã, nghi ngờ này.”
Cô lặng người, tim như bị bóp nghẹt. Mắt cô nhòe lệ, giọng run run: “Anh… anh thật sự muốn vậy sao?”
Anh cúi đầu, không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa một chút đau lòng.
Lục Nguyệt bước ra khỏi quán, nước mắt tràn mi, tim như vỡ ra từng mảnh. Mưa đêm hôm ấy rơi tầm tã, như thể cảm xúc của cô cũng bị cuốn theo từng hạt mưa. Cô đứng bên lề đường, áo khoác ướt sũng, run lên từng cơn.
Cô tự nhủ:
“Mình… mình đã sai sao? Hay anh… anh không còn yêu em nữa? Sao cảm giác ngọt ngào hôm qua lại biến mất chỉ trong một khoảnh khắc?”
Trong khi đó, Đàm Tĩnh Kỳ đứng ngoài quán, ánh mắt nhìn theo bóng cô dần khuất sau làn mưa. Anh biết rằng quyết định tạm xa nhau là đúng, nhưng tim anh cũng đau nhói.
“Nguyệt… tôi không muốn cô tổn thương, nhưng em phải hiểu, tôi không chịu nổi sự nghi ngờ vô cớ. Tôi yêu em… nhưng nếu em không tin tôi, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu.”
Anh quay lưng, bước đi trong đêm mưa, lòng tràn đầy bất an và đau khổ.
Ngày hôm sau, Lục Nguyệt vẫn đi làm bình thường, nhưng tâm trạng nặng nề. Cô không đọc tin nhắn của anh, cũng không trả lời bất cứ cuộc gọi nào. Mọi kỷ niệm ngọt ngào, những nụ hôn, những lời quan tâm… giờ đây đều bị lớp mây nghi ngờ bao phủ.
Cô tự nhủ:
“Liệu… mình có nên tiếp tục không? Liệu anh… anh có thật sự trung thành như mình nghĩ? Hay tất cả chỉ là những lời nói suông?”
Cô không biết rằng, phía bên kia, Đàm Tĩnh Kỳ cũng đang vật lộn với cảm xúc. Anh không ngừng nghĩ về cô, về những khoảnh khắc thân mật, về nụ hôn đầu tiên, nhưng anh biết rằng nếu cô còn nghi ngờ, tình cảm này sẽ không thể phát triển.
Hai ngày trôi qua trong im lặng. Không tin nhắn, không cuộc gọi, chỉ còn lại nỗi nhớ và khoảng cách vô hình. Lục Nguyệt cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng hiểu rằng khoảng cách này cần thiết để cả hai bình tĩnh lại.
Anh thì âm thầm theo dõi cô từ xa, muốn chắc chắn rằng cô an toàn, rằng cô vẫn còn tình cảm với anh. Nhưng anh không can thiệp, để cô tự đối mặt với cảm xúc của mình.
Đêm thứ ba, Lục Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa nhẹ. Cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài:
“Anh… anh có nhớ em không? Liệu… anh có còn yêu em như ngày trước không?”
Trong tim cô, một niềm hi vọng nhỏ nhoi vẫn còn tồn tại. Cô biết rằng tình cảm giữa họ không phải dễ dàng, nhưng cô vẫn tin rằng nếu cả hai kiên nhẫn, họ sẽ vượt qua thử thách này.
Với Đàm Tĩnh Kỳ, sự chia tay tạm thời này không làm giảm đi tình cảm. Ngược lại, nó khiến anh càng nhận ra rằng, không ai có thể thay thế Lục Nguyệt trong trái tim mình. Anh tự nhủ:
“Nguyệt… dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ tình cảm này. Tôi sẽ không để ai, kể cả quá khứ hay những nghi ngờ vô cớ, chia cắt chúng ta.”
Chia tay tạm thời, nhưng tình cảm vẫn âm ỉ trong lòng họ. Khoảng cách không làm họ quên nhau, mà chỉ khiến trái tim thêm khát khao, thêm bừng cháy khi họ gặp lại nhau.
Đêm đó, cả hai chìm vào giấc ngủ, mỗi người một nỗi niềm riêng. Một thử thách lớn đã xuất hiện trong mối quan hệ của họ: nghi ngờ, hiểu lầm, và kẻ thứ ba. Nhưng tình cảm chân thành, ngọt ngào, và những rung động sâu sắc vẫn âm thầm tồn tại, chờ một ngày được nối lại.