Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 10: Giấc Mơ Vươn Xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày thi cuối cùng trôi qua trong sự mệt mỏi nhưng cũng đầy nhẹ nhõm. Áp lực ngàn cân đè nặng suốt mấy tháng trời cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Không khí trong thị trấn dường như cũng dễ thở hơn. Cảm giác giống như vừa đi qua một cơn bão, bầu trời tuy còn vần vũ chút mây nhưng đã hứa hẹn những ngày nắng trong.

Nam cảm thấy một niềm lạc quan đang nảy mầm trong lòng. Mỗi khi về nhà, cậu lại liếc nhìn về phía ngăn bàn, nơi lá thư vẫn đang nằm im chờ đợi. Cậu đã tưởng tượng ra viễn cảnh của ngày gặp mặt đến cả trăm lần. Cậu sẽ đưa lá thư cho An, nhìn cô đọc nó, và rồi… cậu không dám nghĩ tiếp, chỉ mỉm cười một mình. Tương lai mà cậu hằng ao ước dường như chỉ còn cách một vài ngày nữa thôi.

Cậu đang sống trong những ngày hy vọng ngọt ngào nhất mà không hề biết rằng, ở một nơi nào đó cách xa nửa vòng trái đất, một quyết định đã được đưa ra, một lá thư điện tử đã được gửi đi, mang theo một định mệnh có khả năng thay đổi tất cả.

Hôm đó là một buổi chiều sau ngày thi cuối cùng. An đang ngồi trước chiếc máy tính cũ, lướt qua những trang web của các trường đại học kiến trúc trong nước để tham khảo. Đó là kế hoạch B của cô. Kế hoạch A, một kế hoạch điên rồ và xa vời mà cô gần như đã quên mất, là bộ hồ sơ xin học bổng mà cô đã gửi đến vài trường ở Pháp từ mấy tháng trước. Cô nộp đơn chỉ vì "biết đâu đấy", không một chút hy vọng.

Chợt, cô thấy một email mới trong hộp thư đến. Tiêu đề bằng tiếng Pháp. Người gửi là ban tuyển sinh của một trường kiến trúc danh tiếng ở Paris. Tim An đập chệch một nhịp. Run rẩy, cô nhấp chuột mở email.

Cô đọc lướt qua những dòng chữ ngoại quốc. Vốn tiếng Pháp của cô chỉ ở mức cơ bản, nhưng cô có thể nhận ra những từ khóa quan trọng: "Félicitations" (Chúc mừng), "admis" (được chấp nhận), và cụm từ khiến cô sững sờ nhất: "bourse d'excellence... complète" (học bổng xuất sắc... toàn phần).

An dụi mắt, đọc lại lần nữa. Rồi lần nữa. Không thể nào. Chắc chắn có sự nhầm lẫn. Nhưng tên cô, ngày sinh của cô, tất cả đều chính xác. Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cảm giác hoài nghi nhanh chóng bị thay thế bởi một niềm vui sướng không thể kìm nén được. Cô đã làm được. Giấc mơ điên rồ nhất, xa vời nhất của cô đã trở thành sự thật.

"Mẹ ơi! Ba ơi!"

An bật dậy khỏi ghế, lao ra khỏi phòng, giọng hét lên vì vui sướng. Bố mẹ cô hốt hoảng chạy tới, chưa hiểu chuyện gì. An chìa màn hình máy tính ra, vừa khóc vừa cười, lắp bắp giải thích. Sự ngạc nhiên ban đầu của bố mẹ cô nhanh chóng chuyển thành niềm tự hào và hạnh phúc vỡ òa. Cả gia đình ôm chầm lấy nhau. Paris! Nước Pháp! Con gái của họ sắp được bay đến kinh đô ánh sáng để theo đuổi giấc mơ của mình. Căn nhà nhỏ bé của An ngày hôm đó ngập tràn trong tiếng cười và những giọt nước mắt hạnh phúc.

Trong cơn lốc của niềm vui, người đầu tiên An muốn chia sẻ tin này chính là Nam. Không một giây chần chừ, cô lao ra khỏi nhà, chạy như bay sang nhà cậu, tay vẫn còn cầm tờ giấy in nội dung email.

"Nam ơi! Nam!"

Nam đang ở ngoài sân tưới cây, giật mình khi nghe tiếng gọi gấp gáp của An. Cậu quay lại và thấy cô đang chạy về phía mình, gương mặt đỏ bừng vì chạy, đôi mắt sáng lấp lánh một niềm hạnh phúc mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

"Tớ... tớ làm được rồi!" An thở hổn hển, chìa tờ giấy ra trước mặt Nam. "Tớ được học bổng rồi! Học bổng toàn phần! Đi Pháp, Nam ạ! Paris!"

Tai Nam ù đi. Cậu nhìn gương mặt rạng rỡ của An, và phản xạ đầu tiên của cậu là mỉm cười. Một nụ cười chân thành. "Thật sao? Chúc mừng cậu! Cậu giỏi quá!"

Cậu mừng cho cô. Cậu thực sự mừng cho cô, vì cậu biết ước mơ này có ý nghĩa với cô đến nhường nào. Nhưng rồi, khi những từ "Pháp", "Paris", "học bổng toàn phần" bắt đầu thẩm thấu vào tâm trí cậu, nụ cười của Nam như đông cứng lại trên môi.

Pháp. Đó không phải là Sài Gòn hay Hà Nội. Đó là một thế giới khác, cách xa hàng ngàn cây số. Học bổng toàn phần, điều đó có nghĩa là cô sẽ đi rất lâu, ít nhất là bốn, năm năm.

Thế giới xung quanh cậu dường như chao đảo. Tiếng An vẫn đang líu lo bên tai, hào hứng kể về kế hoạch, về những gì cô sẽ học, nhưng Nam không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu cậu chỉ còn vang lên những từ đó. Paris. Năm năm.

Cậu chợt nghĩ đến lá thư trong ngăn bàn. Lá thư với lời hẹn ở gốc phượng già. Lá thư nói về một tương lai cùng nhau ở chính thị trấn này. Tất cả những con chữ cậu đã nắn nót viết ra, tất cả những hy vọng cậu đã gói ghém vào đó, bỗng chốc trở nên ngây ngô và vô nghĩa.

Tờ giấy trong tay Nam bỗng trở nên nặng trĩu. Nó là tấm vé đến thiên đường của An, nhưng cũng là bản án cho tương lai mà cậu đã mộng tưởng. Cây cầu mà cậu vừa cất công xây dựng, chưa kịp mời người thương bước qua, đã bị một cơn sóng thần ập đến cuốn phăng đi mất. Niềm hy vọng ngọt ngào mới chỉ vài giờ trước, giờ đây đã tan biến, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông và một sự mất mát đột ngột đến tàn nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.