Những ngày giữa tin tức chấn động và chuyến bay định mệnh trôi qua nhanh như một giấc mơ. Căn nhà nhỏ của An lúc nào cũng rộn ràng người ra vào. Họ hàng, bạn bè, thầy cô đến chúc mừng, dặn dò và chia tay. An bị cuốn vào một guồng quay của việc sắp xếp hành lý, hoàn tất giấy tờ, và những bữa tiệc chia tay nối tiếp nhau.
Trong suốt thời gian đó, Nam luôn có mặt. Cậu không nói nhiều, chỉ lẳng lặng giúp bố An đóng lại chiếc vali cho chắc chắn, giúp mẹ An khuân vác những món đồ mà cô muốn mang theo. Cậu trở thành một cái bóng thầm lặng và hữu ích, luôn ở đó nhưng lại cố tình tránh những cuộc nói chuyện riêng với An. An có nhận ra sự xa cách của cậu, nhưng cô nghĩ đơn giản rằng cậu cũng giống như mọi người, chỉ là đang buồn vì sắp phải xa một người bạn thân.
Và rồi, đêm cuối cùng cũng đến.
Sau bữa cơm chia tay với gia đình, khi mọi người đã về hết, An nhận được tin nhắn của Nam: "Ra biển một lát nhé. Tớ có chuyện muốn nói."
Trái tim An khẽ thắt lại. "Chuyện muốn nói." Có phải là chuyện mà cô đã mơ hồ cảm nhận và chờ đợi suốt mùa hè này không?
Bãi biển ban đêm hoàn toàn khác với vẻ sôi động, náo nhiệt của ban ngày. Nó tĩnh mịch và mênh mông đến nao lòng. Ánh trăng vằng vặc trải một lớp bạc lấp lánh trên mặt biển đen thẫm. Tiếng sóng vỗ vào bờ nghe cũng có vẻ sầu muộn và day dứt hơn. Không gian này dường như được sinh ra cho những cuộc chia ly.
Nam đã đứng đợi ở đó. Cả hai không nói gì, cứ thế并肩 đi dọc mép nước. Những con sóng lăn tăn xô vào chân họ, mát lạnh.
"Cậu... xếp xong hết đồ chưa?" – Nam mở lời trước, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
"Xong cả rồi," An đáp khẽ. "Nhiều đồ thật. Cảm giác như đang gói ghém cả tuổi thơ của mình vào vali vậy."
Họ lại im lặng. Nam cúi xuống nhặt một vỏ sò, xoay xoay nó trong lòng bàn tay. Lời tỏ tình đã được soạn sẵn trong đầu cậu. Lá thư vẫn nằm trong ngăn bàn. Đây là cơ hội cuối cùng. Cậu chỉ cần nói ra thôi. Nói rằng cậu không muốn cô đi. Nói rằng cậu yêu cô.
"Đến nơi đó, chắc tớ sẽ nhớ nơi này lắm," An chợt lên tiếng, giọng cô có chút run rầy. "Nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè... và nhớ cậu nữa."
Câu nói của An như một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Nam, vừa đau đớn lại vừa mở ra một con đường. Đây rồi, cơ hội đây rồi. Cậu chỉ cần đáp lại, chỉ cần nắm lấy tay cô. Cậu ngẩng lên nhìn cô.
Và đó là khoảnh khắc mọi thứ thay đổi.
Dưới ánh trăng bạc, gương mặt An hiện ra vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Đôi mắt cô không chỉ nhìn cậu. Nó hướng ra biển lớn, hướng về một nơi nào đó xa xăm ngoài đường chân trời. Trong đôi mắt ấy, Nam không chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Cậu thấy cả tháp Eiffel, thấy những cây cầu cổ kính bắc qua sông Seine, thấy những giảng đường đại học mà cô hằng ao ước. Cậu thấy một niềm khát khao cháy bỏng, một sự háo hức cho một tương lai rực rỡ đang chờ đợi cô.
Cậu chợt nhận ra một sự thật đau đớn. Nếu cậu nói ra lời yêu bây giờ, nó sẽ trở thành cái gì?
Nó sẽ không phải là một món quà, mà là một gánh nặng. Nó sẽ là một sợi dây vô hình, níu chân cô lại khi cô chuẩn bị cất cánh bay cao. Nó sẽ gieo vào lòng cô một sự áy náy, một nỗi phân vân giữa tình yêu và sự nghiệp. Cậu sẽ biến tình yêu của mình thành một vật cản trên con đường thực hiện ước mơ vĩ đại của cô. Tình yêu của cậu, nếu ích kỷ, sẽ làm vẩn đục đi chính ánh mắt trong veo đầy hoài bão mà cậu luôn yêu thương và ngưỡng mộ.
Yêu một người, là mong người đó được hạnh phúc. Và hạnh phúc của An lúc này, chính là được tự do bay đến bầu trời của riêng cô.
Nam hít một hơi thật sâu, nuốt ngược tất cả những lời yêu thương đang chực trào ra nơi cổ họng vào trong. Cơn đau trong lồng ngực cậu nhói lên, nhưng cậu đã đưa ra quyết định của mình.
Cậu mỉm cười, một nụ cười hiền lành và có chút buồn bã mà An không nhận ra. Cậu chìa vỏ sò cho cô.
"Tặng cậu này. Giữ lấy để mỗi khi nhớ tiếng sóng ở nhà thì áp nó vào tai mà nghe."
Rồi cậu nói tiếp, giọng bình thản đến tàn nhẫn: "Đến nơi đó, phải học thật giỏi nhé. Thỉnh thoảng viết thư về kể cho tớ nghe Paris thế nào, có đẹp như cậu vẫn tưởng tượng không."
Những lời nói của Nam, không một chút níu kéo, không một chút ủy mị, đã đặt một dấu chấm hết cho những hy vọng mong manh của An. Cô cảm thấy một sự hụt hẫng mơ hồ, một cảm giác rằng có điều gì đó quan trọng đã bị bỏ lỡ mãi mãi, nhưng cô không thể gọi tên nó. Cô chỉ biết gật đầu, nhận lấy vỏ sò từ tay Nam.
Họ đứng đó thêm một lúc lâu nữa, giữa tiếng sóng biển và ánh trăng. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân, nhưng dường như đã là cả một đại dương. Đêm nay, không một lời yêu nào được nói ra, nhưng một tình yêu lớn lao đã được thể hiện bằng sự im lặng và hy sinh. Nam đã chọn cách giữ lại nỗi đau cho riêng mình, để đổi lấy sự thanh thản cho người con gái cậu yêu thương hơn cả bản thân.