Những ngày cuối cùng trước kỳ thi, áp lực dường như đã cô đặc lại, có thể cảm nhận được trong từng hơi thở. Nam cảm thấy những cảm xúc trong lòng mình cũng bị nén lại đến cực điểm. Tình cảm cậu dành cho An, vốn đã lớn dần qua năm tháng, giờ đây trở nên mãnh liệt và cấp bách hơn bao giờ hết dưới sức ép của mùa hè cuối cùng này.
Cậu đã tự nhủ phải chờ, phải đợi đến khi mọi thứ xong xuôi. Nhưng việc chỉ chờ đợi trong im lặng khiến cậu cảm thấy bồn chồn, bất an. Cậu sợ rằng khi khoảnh khắc ấy đến, cậu sẽ lúng túng, sẽ nói không hết những điều cần nói, hoặc tệ hơn là không thể nói ra bất cứ điều gì. Nam không phải là một người hoạt ngôn. Tình cảm của cậu sâu sắc và trầm lặng, giống như một dòng sông chảy êm đềm nhưng có sức mạnh tiềm tàng bên dưới. Cậu cần một cách khác để biểu đạt nó, một cách chân thành và trọn vẹn.
Và rồi, trong một đêm khuya tĩnh lặng, sau khi đã giải xong bài tập cuối cùng trong chồng đề cương, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Một lá thư.
Ý nghĩ đó đến thật tự nhiên và đúng đắn. Một lá thư có thể chứa đựng tất cả những gì cậu không thể nói thành lời. Nó kiên nhẫn, nó không chen ngang, và nó sẽ ở đó, để An có thể đọc đi đọc lại.
Nam ngồi vào bàn học. Cả nhà đã ngủ say, chỉ còn lại mình cậu với ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp. Không gian tĩnh mịch đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng vo ve của một con muỗi và tiếng lật phật của cánh quạt trần. Cậu kéo ngăn bàn, lấy ra một tập giấy trắng còn thơm mùi mới. Cậu chọn một tờ giấy phẳng phiu nhất, không một nếp gấp. Cây bút bi thường ngày cậu vẫn dùng bỗng trở nên nặng trĩu trong tay.
Trang giấy trắng tinh nằm đó, như một thử thách. Bắt đầu từ đâu bây giờ? Làm sao để gói ghém mười mấy năm trời vào trong một lá thư?
Cậu hít một hơi thật sâu. Thay vì viết những lời hoa mỹ, cậu quyết định bắt đầu bằng những gì thật nhất, những ký ức chỉ thuộc về hai người.
“An à,” – cậu viết dòng đầu tiên, nét chữ cẩn thận và có chút run rẩy.
“Đêm nay, khi ngồi học bài, tớ bỗng nhớ lại buổi chiều mưa hôm ấy, cái lần tớ đèo cậu về. Tớ vẫn nhớ cảm giác khi cậu vòng tay ôm lấy tớ để khỏi ngã. Có lẽ cậu không biết, nhưng từ khoảnh khắc đó, thế giới của tớ dường như đã có chút khác đi…”
Lời văn tuôn chảy. Cậu viết về những buổi chiều họ cùng nhau săn còng gió, về vị ngọt của những trái ổi ăn vụng, về những lần cậu lặng lẽ ngồi xem An vẽ. Cậu không kể lể, chỉ gợi lại những hình ảnh, những cảm xúc.
“Tớ thích nhìn cậu mỗi khi cậu nói về những ngôi nhà, những cây cầu. Ánh mắt cậu lúc ấy sáng hơn bất kỳ vì sao nào. Tớ không hiểu nhiều về kiến trúc, nhưng tớ hiểu đó là ước mơ của cậu, là một phần đẹp đẽ nhất trong con người cậu. Và tớ luôn tin rằng, cậu nhất định sẽ làm được.”
Cậu viết về tình bạn của họ, vững chãi như gốc đa cổ thụ trong vườn nhà cậu. Nhưng rồi, cậu thừa nhận rằng, tình cảm trong cậu đã vượt qua ranh giới của tình bạn từ lâu.
“Tớ đã luôn muốn bảo vệ cậu, từ những ngày còn bé. Nhưng cảm giác đó bây giờ đã lớn hơn rất nhiều. Nó không chỉ là sự che chở của một người bạn. An à, tớ không muốn chúng ta chỉ mãi là bạn thân. Tớ thích cậu, thích cậu rất nhiều, không phải từ hôm qua, mà từ rất lâu rồi.”
Những con chữ, những lời gan ruột nhất, cuối cùng cũng được đặt xuống trang giấy. Một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn hồi hộp dâng lên trong lòng Nam. Cậu kết thúc lá thư bằng một lời hẹn, một niềm hy vọng cho những ngày sắp tới.
“Hãy cùng nhau cố gắng qua kỳ thi này nhé. Sau khi thi xong môn cuối cùng, chúng ta gặp nhau ở gốc phượng già được không? Lúc đó, tớ có chuyện muốn trực tiếp nói với cậu. Chờ tớ nhé.”
Cậu ký tên mình ở cuối thư. Đọc lại từng chữ, cậu cảm thấy như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Đây chính là tất cả những gì cậu muốn nói. Cẩn thận gấp lá thư làm tư, Nam cho nó vào một chiếc phong bì sạch sẽ. Cậu không dán lại. Cậu sẽ đưa nó cho An vào ngày cuối cùng của kỳ thi.
Cậu kéo ngăn bàn dưới cùng, đặt lá thư vào bên dưới chồng sách vở cũ, ở một nơi kín đáo và an toàn. Giờ thì cậu có thể yên tâm chờ đợi. Lá thư nằm đó, như một vật chứng cho tình yêu thầm lặng của cậu, một lời hứa với chính bản thân mình. Nó là cây cầu cậu đã xây xong, chỉ cần đợi đúng ngày, đúng giờ để mời người cậu thương bước qua.