Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 12: Lời Yêu Chôn Giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh của ngày An đi, bầu trời trong vắt một cách lạ lùng. Nắng sớm len lỏi qua kẽ lá, nhảy nhót trên con đường, nhưng không khí lại trĩu một nỗi buồn vô hình.

Sân nhà An đông hơn thường lệ. Cuộc chia tay diễn ra trong bịn rịn và nước mắt. Mẹ An dặn dò con gái đủ điều, từ chuyện ăn uống đến chuyện giữ ấm khi mùa đông tới, tay bà nắm chặt tay con không muốn rời. Bố An, người đàn ông vốn cứng rắn, cũng lặng lẽ quay đi lau vội giọt nước mắt. Bạn bè ôm An thật chặt, hứa hẹn sẽ viết thư, sẽ gọi điện thường xuyên.

Nam đứng ở một góc, lẳng lặng quan sát tất cả. Cậu như một người ngoài cuộc trong vở kịch đầy cảm xúc này, một người chỉ đến để chắc chắn rằng cảnh cuối cùng sẽ diễn ra suôn sẻ.

Rồi họ cũng phải ra bến xe. Thị trấn nhỏ không có sân bay, An sẽ phải đi chuyến xe khách sớm nhất để lên thành phố lớn, kịp cho chuyến bay vào buổi tối. Chiếc xe khách cũ kỹ, với tiếng máy nổ ồn ào, giờ đây lại mang sứ mệnh của một con tàu vũ trụ, chuẩn bị đưa một người đến một thế giới khác.

Đã đến lúc An phải lên xe. Sau khi ôm chào tạm biệt bố mẹ và bạn bè, cô bước đến trước mặt Nam. Cả hai đứng đối diện nhau, giữa tiếng ồn ào của bến xe và những lời giục giã của người phụ xe.

Đôi mắt An đỏ hoe. Cô nhìn Nam, một cái nhìn sâu và phức tạp, chứa đựng cả sự lưu luyến, một chút bối rối và một câu hỏi không lời. "Cậu có gì muốn nói với tớ không?"

Nhưng Nam chỉ lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười thật hiền. "Cậu đi nhé. Lên đường bình an."

"Cậu ở lại... nhớ giữ gìn sức khỏe," An nói, giọng nghẹn lại. "Đừng thức khuya quá."

Một lời dặn dò của một người bạn thân. Chỉ có thế.

Tiếng còi xe vang lên giục giã. An quay người, bước vội lên xe. Cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, quay lại nhìn xuống. Ánh mắt họ gặp nhau lần cuối qua tấm kính mờ bụi. An giơ tay lên vẫy, một nụ cười gượng gạo nở trên môi. Nam cũng chậm rãi đưa tay lên, một cái vẫy tay từ biệt, nặng trĩu.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi tăng tốc, nhỏ dần, và cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ trước khi biến mất sau khúc quanh ở cuối con đường. Mọi người vẫn còn đứng đó, sụt sùi. Nam không nói một lời, lẳng lặng quay người và bước đi.

Cậu đi bộ về nhà. Con đường quen thuộc hàng ngày cậu vẫn đi cùng An giờ đây trở nên dài và trống trải một cách kỳ lạ. Những cây phượng vĩ vẫn đỏ rực, nhưng trong mắt Nam, màu đỏ ấy giờ đây sao mà nhức nhối. Thị trấn vẫn vậy, nhưng dường như linh hồn của nó đã theo chuyến xe kia đi mất rồi. Cậu đã gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ trước mặt An, trước mặt mọi người. Nhưng giờ đây, khi chỉ còn một mình, bức tường thành ấy bắt đầu rạn nứt. Một nỗi trống rỗng mênh mông bao trùm lấy cậu.

Về đến nhà, căn nhà im lìm không một bóng người. Cậu đi thẳng vào phòng ngủ của mình, như một người mộng du. Cậu kéo ngăn bàn dưới cùng ra. Lá thư vẫn nằm đó, im lìm và phẳng phiu.

Cậu cầm nó lên. Tờ giấy mỏng manh nhưng chứa đựng cả một trời hy vọng của cậu, giờ đây lại nặng như một tảng đá. Cậu không mở ra đọc lại. Cậu thuộc từng chữ, từng dấu phẩy trong đó. Tái bút cho một câu chuyện sẽ không bao giờ có hồi kết.

Cậu có thể xé nó đi, vò nát nó, hay đốt nó thành tro bụi. Nhưng cậu không làm vậy. Đó không phải là sự tức giận. Đó là một nỗi đau quá lớn, cần được đối xử một cách trân trọng.

Nam lục tìm trên nóc tủ, lấy xuống một chiếc hộp gỗ nhỏ đã cũ. Đó là chiếc hộp cậu dùng để cất giữ những "báu vật" thời thơ ấu: một hòn bi ve đủ màu, một con dế mèn đã khô, một vài vỏ sò đẹp nhất mà cậu và An đã nhặt. Cậu mở chiếc hộp ra, cẩn thận đặt lá thư vào bên trong, ngay ngắn bên cạnh những kỷ vật của một thời đã xa. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cánh hoa phượng vừa lìa cành, xoay tròn trong gió rồi đáp xuống bậc thềm. Cậu bước ra nhặt nó lên, mang vào đặt bên cạnh lá thư.

Cậu đóng nắp hộp lại. Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Cậu ôm chiếc hộp, đặt nó vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, xếp chồng những cuốn sách cũ lên trên.

Lời yêu đã được chôn giấu. Giấc mơ về một tương lai có An bên cạnh đã được niêm phong.

Nam ngồi xuống giường, toàn thân rã rời. Cậu nhìn ra bầu trời xanh ngắt. Ở phía xa, một vệt trắng của máy bay đang bay về hướng tây. Có lẽ nào là chuyến bay của An? Cậu không biết. Cậu chỉ biết rằng, từ giờ phút này, giữa cậu và cô không chỉ là một tấm kính xe, mà là cả một bầu trời, một đại dương. Cuộc chia ly vật lý đã bắt đầu, và cuộc chôn giấu về mặt tình cảm cũng đã được định đoạt. Một chương của cuộc đời cậu, chương rực rỡ và đẹp đẽ nhất, đã chính thức khép lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.