Chuyến bay dài gần mười lăm tiếng đồng hồ đưa An đến một thế giới hoàn toàn khác. Khi bước ra khỏi sân bay Charles de Gaulle, cô bị choáng ngợp. Không khí ở Paris se lạnh, mang một mùi hương khác hẳn so với không khí mặn mòi của quê nhà. Âm thanh xung quanh là một thứ ngôn ngữ xa lạ, những tiếng còi xe cứu thương với giai điệu khác biệt, và sự hối hả của một trong những thành phố lớn nhất thế giới.
Căn phòng ký túc xá của cô nhỏ, gọn gàng và có phần vô cảm. Nó chỉ có những vật dụng cơ bản nhất: một chiếc giường đơn, một bàn học, một tủ quần áo. Từ cửa sổ, An không còn thấy những rặng dừa hay mái ngói đỏ tươi của nhà hàng xóm. Thay vào đó là một con phố lát đá với những tòa nhà có ban công bằng sắt uốn lượn theo lối kiến trúc Haussmann đặc trưng. Mọi thứ đều đẹp như trong sách, nhưng cũng xa lạ đến nao lòng. Đây là thực tại mới của cô.
Những tuần đầu tiên trôi qua như một cơn lốc. An lao vào khám phá Paris với tất cả sự háo hức của một người trẻ lần đầu được chạm vào giấc mơ của mình. Cô đứng sững sờ dưới chân tháp Eiffel, đi bộ dọc bờ sông Seine thơ mộng, lạc bước trong những sảnh trưng bày khổng lồ của bảo tàng Louvre. Cuốn sổ phác thảo của cô nhanh chóng được lấp đầy bởi những nét vẽ về những mái vòm, những bức tượng, những cây cầu. Cô cảm thấy một nguồn cảm hứng sáng tạo mãnh liệt đang trỗi dậy.
Trường đại học cũng mở ra cho cô một chân trời mới. Những bài giảng của các giáo sư danh tiếng, những buổi tranh luận sôi nổi với bạn học đến từ khắp nơi trên thế giới, những đồ án đầy thử thách… An như một miếng bọt biển, khao khát thấm hút tất cả những kiến thức và trải nghiệm mới mẻ. Cô biết mình đã đến đúng nơi.
Nhưng khi sự phấn khích ban đầu dần lắng xuống, nỗi nhớ nhà bắt đầu len lỏi vào những khoảng lặng.
Nó đến vào những buổi tối, khi An nằm một mình trong căn phòng tĩnh mịch, nhìn lên trần nhà trắng toát và chợt thèm da diết tiếng sóng vỗ ngoài kia. Nó đến vào những bữa trưa, khi cô ngồi ăn một chiếc bánh sandwich khô khốc và bất chợt nhớ đến quay quắt tô canh chua mẹ nấu. Nó đến khi cô gặp khó khăn trong giao tiếp, cảm thấy lạc lõng và bất lực giữa một biển người nói thứ ngôn ngữ không phải của mình.
Paris hoa lệ, nhưng cũng thật cô đơn.
Trong những lúc yếu lòng ấy, cô lại lấy ra vỏ sò mà Nam đã đưa. Cô áp nó vào tai, mong có thể nghe thấy tiếng sóng của quê nhà, nhưng tất cả những gì cô nghe được chỉ là tiếng vọng của sự im lặng và nỗi nhớ. Cô tự hỏi giờ này ở nhà đang là mấy giờ? Nam đang làm gì? Cậu có đang học bài không? Có thỉnh thoảng đi ra biển một mình không? Có bao giờ nghĩ đến cô không?
Một buổi tối, không thể chịu đựng được nữa, An quyết định viết một email cho Nam. Cô muốn kể cho cậu nghe về tất cả, nhưng khi ngồi trước màn hình máy tính, cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô kể về Paris, về trường học, về những điều kỳ diệu cô đã thấy. Cô cố gắng dùng một giọng văn thật vui vẻ, như để chứng minh rằng mình đang sống rất tốt, để mọi người ở nhà yên lòng.
“Paris đẹp lắm, Nam ạ. Những tòa nhà ở đây thực sự là những tác phẩm nghệ thuật. Tớ đã đi xem tháp Eiffel rồi, nó còn lớn và lộng lẫy hơn trong ảnh nhiều. Trường của tớ cũng rất tuyệt, các giáo sư rất giỏi…”
Nhưng rồi, những cảm xúc thật không thể che giấu được nữa. Những ngón tay cô ngập ngừng trên bàn phím.
“...Nhưng ở đây cái gì cũng lạ lẫm. Đồ ăn không quen, và đôi khi tớ cảm thấy rất cô đơn. Những lúc như vậy, tớ lại thèm được đi chân đất trên bãi cát ở nhà mình, được nghe tiếng sóng vỗ. Tớ nhớ mọi người nhiều lắm. Và tớ nhớ cậu.”
Cô đọc lại dòng chữ "Tớ nhớ cậu". Ba từ đơn giản nhưng chứa đựng cả một nỗi niềm sâu sắc. Cô hỏi thăm về cuộc sống của cậu, về bố mẹ cậu, về những người bạn chung, như một nỗ lực để níu kéo chút hơi ấm từ quê nhà. Sau khi nhấn nút "gửi", An cảm thấy lòng nhẹ đi phần nào, nhưng lại thêm một nỗi thấp thỏm mới: chờ đợi hồi âm.
Cô đứng dậy, bước ra cửa sổ nhìn xuống đường. Paris về đêm rực rỡ ánh đèn, một biển ánh sáng nhân tạo lấp lánh và xa hoa. Đẹp thật, nhưng là một vẻ đẹp lạnh lùng. An chợt nhận ra, theo đuổi một giấc mơ lớn lao cũng đồng nghĩa với việc phải chấp nhận một sự đánh đổi. Và giờ đây, cô đang bắt đầu cảm nhận được sức nặng của sự đánh đổi đó.
Hai thế giới đã thực sự được hình thành. Một bên là Paris với bầu trời lạ, với tương lai rộng mở nhưng đầy nỗi cô đơn. Một bên là thị trấn ven biển với bầu trời quen thuộc, nơi có một người đang sống trong một thế giới dường như trống rỗng hơn từ ngày cô đi. Khoảng cách giữa họ giờ đây không còn được đo bằng cây số, mà bằng cả một nỗi nhớ và hai cuộc đời đang rẽ theo những hướng hoàn toàn khác nhau.