Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 3: Những Con Còng Gió Không Nguôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nếu khu vườn nhà Nam là một vương quốc bí ẩn và tĩnh lặng, thì bãi biển trải dài trước mặt thị trấn lại là một sân khấu rộng lớn và đầy náo nhiệt. Đó là lãnh địa thứ hai của chúng, một thế giới của nắng, của gió và của những thử thách luôn mời gọi. An, với bản tính của một ngọn gió, đặc biệt yêu thích sự khoáng đạt của nơi này. Cô có thể chạy hàng giờ trên bãi cát nóng bỏng mà không biết mệt, để cho những con sóng bạc đầu đuổi theo gót chân mình.

Và trong vô số những trò chơi của biển cả, "săn còng gió" luôn là một cuộc chinh phạt đầy hứng khởi.

Vào một buổi chiều nắng gắt, khi tiếng ve đã bắt đầu ngớt, An bỗng thấy chán cảnh tù túng trong vườn. Cô chạy sang nhà Nam, tay chống hông, tuyên bố bằng một giọng đầy uy quyền của một vị tướng sắp ra trận: "Đi bắt còng gió đi, Nam! Hôm nay chúng ta phải bắt được một trăm con!"

Nam, người vừa đọc xong một cuốn truyện tranh, gấp sách lại và không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay. Cậu biết, một khi "cơn cuồng chân" của An đã nổi lên thì không gì cản được. Cả hai nhanh chóng trang bị vũ khí: hai chiếc xô nhựa, một màu đỏ cho An, một màu xanh cho Nam. Chúng không đi giày, vì để cảm nhận được sự tự do của biển, đôi chân phải được tiếp xúc trực tiếp với cát mịn và nước mát.

Bãi biển buổi chiều vắng người. Gió từ khơi thổi vào mang theo mùi mằn mặn đặc trưng, quyện với mùi cá khô phơi trên những giàn tre của làng chài gần đó. Mặt trời đã bớt gay gắt, treo lơ lửng phía tây, nhuộm vàng cả một vùng cát rộng lớn. Trên cái nền vàng óng ấy, hàng trăm sinh vật nhỏ bé, gần như trong suốt, đang thoăn thoắt di chuyển. Còng gió. Chúng được gọi như thế vì tốc độ di chuyển nhanh như một cơn gió lướt qua.

"Tấn công!" – An hét lên và lao về phía trước như một mũi tên.

Cô bé là một thợ săn đầy nhiệt huyết nhưng thiếu kiên nhẫn. Cô bổ nhào, lùng sục, hai tay cào loạn xạ trên cát mỗi khi phát hiện mục tiêu. Kết quả thường là một nắm cát đầy tay và con còng đã biến mất từ lúc nào. Dù vậy, An không hề nản chí. Mỗi lần thất bại, cô lại bật cười thích thú rồi tiếp tục lao vào một cuộc săn đuổi mới, tóc bay trong gió, tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng sóng vỗ ì oạp.

Nam, ngược lại, là một thợ săn trầm lặng và hiệu quả hơn nhiều. Cậu không chạy loạn xạ. Cậu đứng yên, lặng lẽ quan sát, đôi mắt hiền lành tập trung cao độ. Cậu để ý hướng di chuyển của những con còng, dự đoán đường chạy của chúng khi bị truy đuổi. Thay vì bổ nhào tới, Nam lại từ tốn đi vòng, dùng chân chặn đường lui của chúng rồi mới nhẹ nhàng úp tay xuống. Bằng cách đó, chiếc xô màu xanh của cậu cứ đầy dần lên một cách lặng lẽ. Nhưng mỗi khi bắt được một con, cậu lại chạy tới bỏ nó vào chiếc xô màu đỏ của An.

"Nè, con này to chưa!" – cậu nói, giọng vẫn đều đều.

An, đang hì hục đuổi theo một con còng khác, quay lại nhìn, mặt mày lấm lem cát nhưng vẫn cười toe toét: "Cậu giỏi thật! Nhưng tự tớ sẽ bắt được con to hơn!"

Nói rồi, cô lại tiếp tục cuộc chinh phạt của mình. Ánh mắt cô chợt sáng lên khi phát hiện một con còng to khác thường, càng nó đỏ au, đang di chuyển ở mép nước. Nó như một vị vua của loài còng. "Con đó là của tớ!" – An hét lên và lao đi, bỏ ngoài tai lời gọi của Nam: "Cẩn thận, gần chỗ đá đó!"

Con còng khôn ngoan chạy về phía mỏm đá lởm chởm ở cuối bãi, nơi sóng vỗ tạo thành những hốc nhỏ và mặt đá phủ một lớp rêu xanh trơn trượt. An, trong cơn hưng phấn, không hề để ý. Cô chỉ chăm chăm vào "vị vua" đang ở ngay trước mắt. Cô giẫm lên một tảng đá, rồi một tảng đá khác. Và rồi, bi kịch xảy ra.

Khi cô giậm chân lên một tảng đá phủ đầy rêu ướt, chân cô trượt đi. An mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước. Một tiếng "Á!" sắc lẻm vang lên. Cô ngã sõng soài, đầu gối đập mạnh vào cạnh một tảng đá sắc. Cơn đau buốt nhói lên khiến cô bé nhăn mặt, nước mắt bắt đầu ứa ra.

"An!"

Nam gần như ngay lập tức có mặt bên cạnh. Vẻ mặt bình thản thường ngày của cậu biến mất, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ. Cậu quỳ xuống, không màng đến nước biển làm ướt quần.

"Có đau lắm không?" – cậu hỏi, giọng khẩn trương.

An gật đầu, môi mím chặt cố ngăn tiếng khóc. Ở đầu gối cô, một vết xước dài đang rớm máu. Nam nhìn quanh, rồi không do dự, cậu xé toạc một vạt áo thun của mình. Cậu chạy ra chỗ mép nước, nhúng miếng vải vào cho sạch cát rồi quay lại, nhẹ nhàng lau đi vết máu và đất cát quanh vết thương của An. Động tác của cậu vô cùng cẩn thận, dịu dàng đến bất ngờ.

"Từ từ thôi chứ," cậu khẽ trách, nhưng giọng không hề gay gắt, chỉ đầy vẻ quan tâm.

Cuộc đi săn kết thúc. An không thể đi nhanh được nữa. Nam một tay dìu An, tay kia xách cả hai chiếc xô nhựa giờ đã nặng trĩu. Họ lầm lũi đi về, không còn tiếng cười nói ồn ào như lúc đi. Chỉ có tiếng sóng biển vỗ về như an ủi.

Tối hôm đó, sau khi được mẹ rửa vết thương và bôi thuốc, An ngồi trên bậc thềm nhìn ra khoảng sân tối. Cô thấy bóng Nam đang ở bên nhà, lúi hú húi trong ánh đèn vàng, đổ hết số còng gió bắt được vào một cái chậu lớn. Cậu đang rửa chúng. An chợt nhớ lại khoảnh khắc cậu xé áo, nhớ lại sự dịu dàng khi cậu lau vết thương cho mình. Cô chợt nhận ra một điều. Cô luôn là người kéo Nam vào những cuộc phiêu lưu, là người chỉ huy, là người dẫn đầu. Nhưng Nam mới chính là người luôn âm thầm đi sau, dọn dẹp "bãi chiến trường", và quan trọng nhất, là người luôn có mặt để đảm bảo cô được an toàn trở về.

Một cảm giác ấm áp và tin cậy len lỏi trong lòng cô bé. Tình bạn này, có lẽ còn sâu sắc hơn cả những cuộc vui bất tận mà chúng cùng nhau trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.