Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 4: Vị Ổi Ngọt Lịm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong bản đồ phiêu lưu của Nam và An, có một "vùng đất" đầy cám dỗ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Đó chính là cây ổi xá lị sai trĩu quả ở sân sau nhà ông Ba, một người hàng xóm nổi tiếng khó tính. Ông Ba là một thầy giáo về hưu, quý cây ổi của mình hơn vàng. Ông chăm bón nó mỗi ngày, và sẵn sàng lớn tiếng với bất kỳ đứa trẻ nào dám bén mảng đến gần hàng rào.

Đối với lũ trẻ trong xóm, cây ổi đó là một huyền thoại. Những trái ổi to tròn, da căng bóng, treo lủng lẳng trên cành như những lời mời gọi ngọt ngào. Và tất nhiên, với một "nhà thám hiểm" như An, việc chinh phục được "pháo đài" của ông Ba là một mục tiêu tối thượng.

Vào một buổi trưa hè oi ả, khi cả thị trấn chìm vào giấc ngủ, An ghé tai nói nhỏ với Nam qua hàng rào, đôi mắt lấp lánh một âm mưu: "Ông Ba ngủ rồi. Hành động thôi!"

Nam hơi do dự. Cậu biết tiếng ông Ba, và cậu không muốn gặp rắc rối. Nhưng nhìn thấy ánh mắt quả quyết và đầy mong chờ của An, cậu lại không thể từ chối. Cậu biết, phi vụ này không thể thành công nếu thiếu mình.

Chúng rón rén đi vòng ra phía sau nhà ông Ba. An, với vai trò là "tổng chỉ huy", ra hiệu cho Nam dừng lại ở một khoảng cách an toàn. Cả hai nấp sau một bụi dâm bụt, quan sát tình hình. Ngôi nhà im phăng phắc, chỉ có tiếng ngáy đều đều vọng ra từ cửa sổ đang để ngỏ. "Thời cơ đến rồi," An thì thầm.

Kế hoạch được vạch ra một cách nhanh chóng. An, với thân hình nhỏ nhắn và sự dẻo dai của mình, sẽ là người trực tiếp đột nhập. Cô sẽ trèo qua bờ tường gạch đã cũ, leo lên cây và hái những trái ổi ngon nhất. Nhiệm vụ của Nam quan trọng không kém: cậu sẽ ở dưới canh gác và làm "túi đựng".

"Tớ sẽ trèo lên. Cậu ở dưới, nếu nghe thấy tiếng động gì lạ, hay thấy ông Ba thức dậy, phải huýt sáo giống tiếng chim chào mào ngay nhé," An dặn dò, giọng nghiêm trọng như một điệp viên.

Nam gật đầu, tim đập hơi nhanh. Cậu không sợ bị mắng, nhưng cậu sợ An bị phát hiện và gặp nguy hiểm.

An bắt đầu hành động. Cô bé vịn vào những mấu gạch lồi ra, đu người lên một cách nhẹ nhàng như một con sóc. Chỉ trong nháy mắt, cô đã ở trên đỉnh bờ tường và thoăn thoắt chuyền sang cành ổi thấp nhất. Nam ở dưới nín thở quan sát, hai tay nắm chặt. Cậu căng tai lắng nghe mọi âm thanh. Tiếng gió xào xạc, tiếng gà gáy trưa, tiếng xe đạp lạch cạch từ xa... tất cả đều khiến cậu giật mình.

"Nam! Chụp nè!" – tiếng An thì thầm từ trên cây.

Nam vội vàng vạt áo thun của mình lên, tạo thành một cái túi lớn trước bụng. Một trái ổi rơi xuống, tạo ra một tiếng "bụp" nhẹ nhàng khi đáp an toàn vào "túi áo" của cậu. Rồi trái thứ hai, thứ ba... An ở trên cây rất khéo léo, cô chọn những trái vừa chín tới, da còn hơi xanh nhưng mùi thơm đã lan tỏa ngào ngạt.

Đang lúc "thu hoạch" diễn ra suôn sẻ, thì từ trong nhà ông Ba có tiếng ho húng hắng, rồi tiếng lật người kèn kẹt của chiếc giường tre. Tim Nam như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không một giây chần chừ, cậu đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo trong và cao, mô phỏng chính xác tiếng chim chào mào buổi sớm.

Trên cành cây, An lập tức khựng lại, toàn thân bất động như một bức tượng nhỏ, nép mình sau tán lá rậm rạp. Cả hai cùng nín thở, chờ đợi. Vài giây trôi qua dài như cả thế kỷ. May mắn thay, sau tiếng ho chỉ là sự im lặng. Ông Ba chỉ trở mình trong giấc ngủ.

An ra hiệu bằng tay cho Nam. Nguy hiểm đã qua. Cô hái vội thêm hai trái nữa rồi nhanh nhẹn tụt xuống. Ngay khi chân An chạm đất, cả hai không nói một lời, nhìn nhau rồi co giò bỏ chạy, chạy một mạch về "căn cứ bí mật" của chúng – những phiến đá rêu phong sau gốc khế trong vườn nhà Nam.

Ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào đá, cả hai thở hổn hển nhưng mặt mày rạng rỡ niềm vui của những kẻ vừa hoàn thành một phi vụ trót lọt. Nam cẩn thận đổ "chiến lợi phẩm" từ trong áo ra. Gần chục trái ổi căng tròn, mơn mởn nằm trên cỏ. Mùi thơm ngọt dịu lan tỏa trong không khí.

An chọn trái to nhất, đưa cho Nam, rồi cũng lấy một trái cho mình. Cô lau vội nó vào vạt áo rồi cắn một miếng thật to. "Rốp!" – tiếng ổi giòn tan.

Cái vị ngọt thanh, mát lịm của trái ổi lan ra trong miệng. Nhưng nó không chỉ đơn thuần là vị ngọt của trái cây. Đó là vị ngọt của sự phiêu lưu, của lòng dũng cảm, của sự hợp tác ăn ý và của một bí mật chung. Nó ngon hơn gấp trăm lần những trái ổi được người lớn cho.

Họ ngồi đó, im lặng chia nhau từng miếng ổi, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười khúc khích. Bằng chứng của "vụ trộm" ngọt ngào đang dần biến mất.

"Chúng ta đúng là một cặp bài trùng, phải không?" An nói sau khi ăn xong trái ổi của mình, miệng vẫn còn cười.

Nam không nói gì, chỉ gật đầu, một nụ cười mãn nguyện hiện trên môi. Bí mật chung này, cũng giống như vị ổi ngọt lịm kia, đã trở thành một sợi dây vô hình nữa, buộc chặt thêm tình bạn của họ, khiến nó trở nên đặc biệt và không gì có thể thay thế được.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.