Thời gian ở thị trấn ven biển dường như có hai tốc độ. Nó có thể lững lờ trôi như những đám mây trong những buổi chiều yên ả, nhưng cũng có thể trôi nhanh như con nước thủy triều trong những mùa hè nối tiếp nhau. Chẳng mấy chốc, những cô bé, cậu bé chân đất ngày nào đã bước vào tuổi thiếu niên. Nam và An giờ đã là những học sinh cấp hai.
Sự thay đổi không chỉ thể hiện ở vóc dáng cao lớn hơn hay bộ đồng phục mới. An vẫn lanh lợi và hoạt bát, nhưng năng lượng của cô giờ đây được chuyển vào những trận cầu lông ở sân trường hay những hoạt động văn nghệ của lớp. Cô vẫn là mặt trời nhỏ, nhưng ánh nắng của cô đã có mục tiêu và hướng đi rõ ràng hơn. Nam cũng vậy. Cậu vẫn trầm lặng, nhưng không còn là cái bóng đi sau An nữa. Cậu đã cao hơn An gần một cái đầu, bờ vai rộng ra, và sự im lặng của cậu giờ đây mang một vẻ gì đó vững chãi và đáng tin cậy.
Vương quốc của chúng cũng được mở rộng. Ngoài khu vườn cổ tích và bãi biển vô tận, giờ đây còn có thêm ngôi trường cấp hai với những dãy hành lang đầy nắng, những phòng học ồn ã và đặc biệt là con đường đất đỏ quen thuộc mà ngày nào chúng cũng cùng nhau đi về.
Nhân chứng cho sự trưởng thành của chúng, cũng như của bao thế hệ học trò khác, là cây phượng già sừng sững ở giữa sân trường. Không ai biết cây phượng đã ở đó bao lâu. Thân cây to đến hai vòng tay người ôm, vỏ cây xù xì, hằn lên những dấu vết của thời gian. Tán lá rộng như một cây dù khổng lồ, là nơi che nắng, che mưa, là nơi tụ tập, hẹn hò của đám học trò. Rễ cây nổi lên mặt đất, uốn lượn như những con rắn, trở thành những chiếc ghế tự nhiên hoàn hảo. Cây phượng chứng kiến tất cả: những niềm vui, những nỗi buồn, những bí mật tuổi học trò và cả những rung động đầu đời.
Vào một buổi chiều cuối năm lớp chín, không khí trong trường nhuốm một nỗi buồn man mác. Đó là buổi học cuối cùng trước khi tất cả bước vào một kỳ thi quan trọng để chuyển cấp. Tương lai trở nên mơ hồ, mỗi người có thể sẽ vào một ngôi trường khác nhau, đi trên những con đường khác nhau.
An hôm nay không vui. Mai, cô bạn thân cùng bàn của An, sắp phải theo gia đình chuyển vào Sài Gòn. Buổi chia tay ở lớp khiến An bần thần suốt cả ngày. Cô sợ sự thay đổi. Cô sợ những lời hứa hẹn "sẽ mãi nhớ về nhau" rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian.
Tan học, khi sân trường đã vãn người, An không về ngay. Cô kéo tay Nam, đi về phía gốc phượng già. Cả hai ngồi xuống một cái rễ cây lớn, im lặng nhìn những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá. Những chùm nụ phượng xanh mơn mởn đang e ấp trên cành, chuẩn bị cho một mùa hè rực lửa.
"Lớn lên rồi mọi người sẽ thay đổi, phải không Nam?" – An bất chợt lên tiếng, giọng cô khẽ và có chút gì đó xa xăm. "Rồi bạn bè sẽ không còn chơi thân với nhau nữa. Như tớ với bạn Mai..."
An cúi đầu, bứt một ngọn cỏ dưới chân. Lần đầu tiên, Nam thấy một nét mong manh, dễ vỡ ở cô bạn luôn mạnh mẽ của mình. Cậu không giỏi nói những lời an ủi hoa mỹ. Cậu chỉ lẳng lặng ngồi gần hơn một chút, đủ để An cảm nhận được sự hiện diện của cậu.
Một lúc lâu sau, Nam mới lên tiếng, giọng trầm và chắc nịch: "Người khác thì tớ không biết. Nhưng chúng ta thì sẽ không."
Câu nói đơn giản ấy lại có một sức nặng kỳ lạ. An ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Nam. Cô thấy trong đôi mắt hiền lành ấy một sự chân thành không chút giả dối. Một cảm giác an tâm lan tỏa trong lòng cô.
"Nam, hứa với tớ đi," An chìa ngón tay út ra, một thói quen từ hồi còn bé xíu. "Dù sau này có thế nào, dù mỗi đứa học một trường, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không bao giờ nghỉ chơi với nhau nhé. Mãi mãi là bạn thân."
Nam nhìn ngón tay út nhỏ nhắn của An. Cậu không vội vàng ngoéo tay lại. Cậu nhìn cô, rồi nhìn lên tán phượng già như một lời thề trước nhân chứng. Rồi cậu chậm rãi đưa ngón tay út của mình ra, móc chặt vào ngón tay An.
"Tớ hứa," cậu nói. Rồi cậu bồi thêm một câu, giản dị nhưng còn chắc chắn hơn cả lời hứa kia. "Tớ sẽ luôn ở đây."
Không phải là "chúng ta sẽ luôn là bạn", mà là "tớ sẽ luôn ở đây". Một lời khẳng định về sự tồn tại, về một nơi chốn bình yên mà An sẽ luôn có thể tìm về.
Ngón tay của họ ngoéo chặt lấy nhau. Gió chiều khẽ thổi, làm những chiếc lá phượng non xào xạc, như tiếng vỗ tay tán thưởng của người chứng giám già nua. Lời hứa của tuổi thiếu niên, được nói ra dưới gốc phượng già, không có giấy bút, không có người làm chứng ngoài họ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó thiêng liêng và vững chãi hơn bất kỳ một giao kèo nào trên đời. Nó đánh dấu một cột mốc mới trong tình bạn của họ, sâu sắc hơn, trưởng thành hơn và cũng ẩn chứa nhiều tâm tư hơn.