Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 6: Rung Động Đầu Đời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời hứa dưới gốc phượng già dường như đã trở thành một giao ước vô hình, khiến tình bạn của Nam và An càng thêm bền chặt khi họ cùng nhau bước vào cánh cổng trường trung học phổ thông. Con đường đến trường vẫn vậy, thói quen đi về cùng nhau vẫn không thay đổi. Nhưng có một điều gì đó, rất mơ hồ và tinh vi, đã bắt đầu len lỏi vào giữa họ.

Nó không phải là một sự kiện chấn động, mà là tập hợp của những khoảnh khắc nhỏ nhặt. Là một lần Nam bất giác nhìn An thật lâu khi cô đang say sưa trả lời câu hỏi của thầy giáo, và nhận ra ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc cô sao mà óng ả đến thế. Là một lần An vô tình nghe thấy giọng Nam đã trầm đi ít nhiều, không còn trong trẻo như trước, và cảm thấy lồng ngực mình có một cảm giác là lạ. Tình bạn của họ giống như một mặt hồ yên tĩnh, và những rung động đầu đời là những viên sỏi nhỏ được ném xuống, tạo ra những gợn sóng lan tỏa âm thầm.

Và rồi, một buổi chiều mùa hạ, một cơn mưa rào bất chợt đã khiến những gợn sóng ấy trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hôm đó, trời đang trong xanh thì bỗng dưng sầm lại. Mây đen từ đâu kéo đến, che kín cả bầu trời. Tan học, khi Nam và An vừa dắt xe ra khỏi cổng trường, những giọt mưa nặng trịch đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống, rồi nhanh chóng trút xuống xối xả. Mọi người la ó, vội vã tìm chỗ trú.

"Chết rồi, tớ không mang áo mưa!" An kêu lên, đưa tay che đầu.

Nam cũng không khá hơn, cậu chỉ có một chiếc áo mưa ni lông mỏng dành cho một người. Cậu nhìn An, mái tóc cô đã bắt đầu ướt, vài sợi dính vào má. Không một giây suy nghĩ, cậu nói: "Lên đi, tớ đèo về. Mặc áo mưa vào."

An hơi ngập ngừng. Họ vẫn thường đèo nhau, nhưng đó là chuyện của những ngày còn bé. Lớn rồi, cảm giác có chút khác biệt, có chút ngượng ngùng. Nhưng nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô gật đầu, vội vã khoác chiếc áo mưa của Nam lên người rồi ngồi lên yên sau chiếc xe đạp cũ của cậu.

"Ngồi cẩn thận nhé," Nam nói, giọng át cả tiếng mưa.

Chiếc xe lăn bánh, chầm chậm xuyên qua màn mưa. Để giữ thăng bằng, An theo phản xạ đưa hai tay vịn vào vai Nam. Nhưng chiếc xe hơi chao đảo trên con đường trơn, cô bất giác phải vòng tay ra trước, ôm nhẹ lấy eo cậu.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả thế giới của hai người dường như ngưng lại.

Đối với An, lưng của Nam rất rộng và vững chãi. Qua lớp áo sơ mi đã thấm nước mưa, cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người cậu. Một mùi hương quen thuộc, mùi của nắng, của gió, và của riêng Nam, thoảng qua khiến tim cô đập lệch một nhịp. Cô vội vã rụt tay lại một chút, nhưng vẫn phải giữ để không bị ngã. Đầu cô hơi cúi xuống, tầm mắt chỉ thấy tấm lưng của Nam đang kiên định đạp xe về phía trước, che chắn gần hết mưa gió cho mình. Cô có thể thấy những giọt nước mưa đọng lại trên mái tóc đen của cậu, rồi lăn xuống gáy. Một khung cảnh quen thuộc bỗng trở nên khác lạ, khiến má cô nóng bừng lên dù trời đang mưa lạnh.

Còn Nam, cậu cảm nhận rõ ràng vòng tay ngập ngừng của An sau lưng. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng cậu. Cậu cố gắng tập trung nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt ghi đông, đạp đều và vững nhất có thể. Cậu muốn đi thật nhanh để An không bị ướt thêm, nhưng đồng thời lại mong con đường về nhà hôm nay sao mà dài ra vô tận. Tiếng mưa rơi trên chiếc áo mưa, tiếng bánh xe lạo xạo trên đường ngập nước, và hơi thở khe khẽ của người ngồi sau lưng… tất cả hòa quyện lại, tạo thành một bản nhạc của riêng hai người. Sự im lặng giữa họ không còn là sự im lặng thoải mái của tình bạn, mà đã nhuốm màu của sự bối rối, của những cảm xúc không tên đang trỗi dậy.

Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà An, cả hai đều có chút luyến tiếc. An vội vàng nhảy xuống xe, gỡ chiếc áo mưa đưa lại cho Nam. Tóc cô ướt sũng, vài lọn bết vào khuôn mặt đỏ ửng. Họ đứng đối diện nhau dưới mái hiên, không ai nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Cảm ơn nhé," An lí nhí, giọng nhỏ hơn thường lệ.

"Không có gì. Cậu vào nhà tắm gội đi, kẻo cảm lạnh," Nam đáp, giọng cũng có chút không tự nhiên.

Nói rồi, cậu vội vã quay xe, đạp đi trong màn mưa đã bắt đầu ngớt.

An đứng nhìn theo bóng lưng cậu xa dần, tay bất giác đưa lên ngực, cảm nhận trái tim mình vẫn đang đập rộn ràng. Cơn mưa rào mùa hạ hôm ấy không chỉ gột rửa đi bụi bặm của con đường, mà dường như còn cuốn trôi đi cả ranh giới mong manh của tình bạn trong sáng. Từ sau tấm lưng vững chãi và vòng tay ngập ngừng ấy, một hạt mầm tình yêu trong trẻo, e ấp đã bắt đầu nảy nở trong lòng hai người, hứa hẹn một mùa hè đầy nắng, đầy gió và đầy những cảm xúc mãnh liệt sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.