Mùa Hè Không Trở Lại

Chương 7: Bức Tranh Dang Dở Của An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ước mơ của An không phải là một bí mật. Ngay từ khi còn là một cô bé, khi những đứa trẻ khác say mê búp bê hay những chiếc ô tô đồ chơi, An đã có một niềm đam mê kỳ lạ với những khối hình và những không gian. Cô có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm nghía cấu trúc của một chiếc lá, cách những đường gân sắp xếp một cách hoàn hảo, hay trầm trồ trước sự vững chãi của một cây cầu tre bắc qua con lạch nhỏ.

Lớn hơn một chút, niềm đam mê ấy được thể hiện qua những nét vẽ. An có một cuốn sổ phác thảo dày cộp, nơi cô ký gửi tất cả những ý tưởng và mộng mơ của mình. Đó không phải là những bức tranh hoa lá, phong cảnh thường thấy. Cuốn sổ của An đầy những bản vẽ về những ngôi nhà. Có ngôi nhà nằm cheo leo trên vách đá, nhìn thẳng ra biển. Có ngôi nhà gỗ nhỏ xinh ẩn mình giữa một khu rừng. Có cả những cây cầu với hình dáng kỳ lạ, vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, bắc qua những con sông tưởng tượng.

Những nét vẽ của An, ban đầu còn non nớt và vụng về, dần trở nên sắc sảo và có hồn hơn theo thời gian. Cô tự mày mò đọc sách, tìm hiểu về các trường phái kiến trúc, về những công trình vĩ đại trên thế giới. Ước mơ trở thành một kiến trúc sư, một người tạo ra những không gian sống, những công trình để lại dấu ấn, lớn dần lên trong cô, mạnh mẽ và cháy bỏng.

Và trong suốt hành trình nuôi dưỡng ước mơ ấy, Nam luôn là khán giả đầu tiên và trung thành nhất.

Cậu không hiểu nhiều về kiến trúc, về những thuật ngữ như "tỷ lệ vàng" hay "kết cấu chịu lực" mà An thỉnh thoảng lại nhắc đến. Nhưng cậu thích được ngồi bên cạnh An, lặng lẽ quan sát cô vẽ. Cậu thích cái cách cô nheo mắt lại khi cần đo đạc một đường thẳng, cách cô cắn nhẹ đầu bút chì khi đang suy tư, và đặc biệt là ánh mắt sáng rực lên mỗi khi cô hoàn thành một bản phác thảo ưng ý.

"Nam, xem này! Tớ vừa nghĩ ra một ý tưởng cho thư viện của thị trấn mình," An hào hứng chìa cuốn sổ ra trước mặt Nam.

Trên trang giấy là hình ảnh một tòa nhà với mái vòm bằng kính, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập vào không gian bên trong. Xung quanh là những khu vườn nhỏ, nơi mọi người có thể ngồi đọc sách giữa cây cối.

"Đẹp quá," Nam nhận xét một cách chân thành. Cậu chỉ vào một chi tiết. "Cái mái vòm này trông như một vỏ sò khổng lồ nhỉ."

Mắt An sáng lên. "Đúng rồi! Ý tưởng của tớ là thế đấy! Một 'vỏ sò tri thức' giữa lòng thị trấn. Cậu lúc nào cũng hiểu ý tớ nhanh nhất."

An không biết rằng, để "hiểu ý" cô, Nam đã âm thầm lên thư viện huyện, tìm đọc những cuốn sách về kiến trúc mà cậu nghĩ cô sẽ thích. Cậu muốn có thể trò chuyện với cô về ước mơ của cô, không chỉ bằng sự ngưỡng mộ suông, mà bằng cả sự thấu hiểu. Cậu nhận ra, khi An nói về những công trình, về những ý tưởng của mình, cô trở nên xinh đẹp và cuốn hút một cách lạ thường. Ước mơ ấy chính là một phần con người cô, là thứ ánh sáng rực rỡ nhất tỏa ra từ cô.

Một buổi chiều, khi đang ngồi ở "căn cứ" quen thuộc dưới gốc khế, An loay hoay với một bản vẽ khó. Đó là một ngôi nhà trên cây, một thử thách mà cô tự đặt ra cho mình. Cô muốn nó vừa phải an toàn, vững chãi, lại vừa phải hòa hợp với thiên nhiên. Nhưng cô cứ loay hoay mãi với phần móng, làm sao để cố định nó vào thân cây mà không làm hại đến cái cây.

Sau một hồi cắn bút, An thở dài, vứt cuốn sổ sang một bên. "Khó quá. Chắc là không làm được rồi."

Nam, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, nhặt cuốn sổ lên. Cậu nhìn vào bản vẽ một lúc lâu, rồi cầm bút chì lên, cẩn thận vẽ thêm vào vài đường nét ở phần gốc. Cậu vẽ một hệ thống đai ôm quanh thân cây, có thể điều chỉnh được, và những thanh chống chéo để phân tán lực.

"Thế này có được không?" cậu khẽ hỏi. "Giống như cách người ta niềng một cái cây sắp gãy ấy. Nó sẽ không làm cây bị tổn thương, và khi cây lớn lên, mình có thể nới cái đai này ra."

An sững sờ nhìn vào bản vẽ. Giải pháp của Nam đơn giản đến bất ngờ nhưng lại vô cùng hiệu quả. Nó giải quyết được đúng nút thắt mà cô đang mắc phải. Cô nhìn Nam, trong ánh mắt không chỉ có sự ngạc nhiên mà còn có cả sự cảm kích sâu sắc.

"Nam... sao cậu lại nghĩ ra được?"

Nam chỉ cười hiền, gãi đầu một cách hơi ngượng ngùng. "Tớ thấy người ta làm ở vườn ươm thôi."

Từ hôm đó, An nhận ra Nam không chỉ là một khán giả. Cậu là người đồng hành, là người mang lại cho cô những góc nhìn thực tế và bất ngờ. Ước mơ của cô, nhờ có sự hiện diện của cậu, dường như trở nên gần hơn, vững chắc hơn.

Bức tranh về ngôi nhà trên cây vẫn còn dang dở trong cuốn sổ của An, cũng như bao bức tranh khác. Nhưng nó không còn là một ước mơ viển vông nữa. Nó đã có nền móng, một nền móng được xây nên không chỉ bằng những nét vẽ, mà còn bằng sự ủng hộ thầm lặng, sự thấu hiểu và tin tưởng của một người bạn đặc biệt. Và An biết, trên con đường chinh phục ước mơ của mình, cô sẽ không bao giờ đơn độc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.