Mùa đông ở Tokyo lạnh đến buốt người. Duy đứng trước cửa sổ căn hộ nhỏ, nhìn tuyết rơi lặng lẽ phủ lên từng mái nhà, từng hàng cây khô trụi. Bên trong phòng, bếp vẫn ấm, đèn vẫn sáng, nhưng lòng anh thì lạnh.
—
Kể từ sau tin nhắn cuối cùng của Hân, Duy không nhắn gì thêm. Anh để cho khoảng cách làm việc nó phải làm. Nhưng thật ra… đêm nào anh cũng nhìn lại cuộc trò chuyện cũ.
Cái tên “Gia Hân” vẫn hiện trên danh sách bạn bè. Vẫn sáng đèn vào lúc 1h sáng. Nhưng không bao giờ còn bắt đầu trước.
—
Duy đi học, đi làm thêm, đi chơi với vài người bạn quốc tế. Ai cũng bảo anh giỏi, điềm tĩnh, dễ thương. Nhưng không ai biết, trong điện thoại anh vẫn lưu giữ một chiếc ảnh từ năm lớp 6 – ảnh một cô bé đội vòng hoa phượng cười tít mắt dưới gốc cây.
Có người con gái Nhật từng thích anh. Cô ấy ngỏ lời vào một ngày mưa. Duy chỉ cười:
— Tớ xin lỗi. Có một người đã che mưa cho tớ trước rồi.
—
Mùa đông năm đó, Duy viết trong nhật ký:
“Có những người mình tưởng đã để lại phía sau. Nhưng hóa ra… họ lại là phương hướng duy nhất mình từng bước theo.”
Anh không biết mình đang đợi gì nữa. Nhưng anh biết, trái tim mình… vẫn chưa từng rời khỏi An Yên.