Hân và Minh quen nhau ba năm. Anh là người dịu dàng, kiên nhẫn, và không bao giờ hỏi về những khoảng lặng của cô.
Vào một buổi chiều đầu tháng 9, Minh cầu hôn.
— Anh không thể thay thế người em từng yêu, nhưng anh có thể là người đi cùng em suốt chặng đường còn lại.
Hân im lặng. Rồi gật đầu.
—
Lễ cưới dự kiến tổ chức đơn giản, chỉ người thân và bạn bè. Váy cưới đã được may xong, một chiếc váy trắng thanh nhã, cổ chữ V, đuôi dài – Hân chọn sau ba lần thử vì... nó khiến cô nhớ đến hoa phượng.
Nhưng khi đứng trước gương trong lần thử váy cuối cùng, Hân bỗng thấy mắt mình đỏ hoe.
Không phải vì hạnh phúc. Mà vì một người đáng ra nên thấy khoảnh khắc này... không ở đây.
—
Một tuần trước ngày cưới, Minh gọi cô ra bờ sông – nơi họ hay ngồi.
— Anh yêu em, nhưng... em có chắc mình muốn làm vợ anh? Không phải vì anh... mà vì em?
Hân cúi đầu. Cô siết chặt tay váy trong túi xách.
— Em xin lỗi...
Minh cười. Nhẹ nhàng, nhưng mỏi mệt.
— Đôi khi... chọn buông tay cũng là một cách yêu.
—
Đám cưới bị hủy. Không ai trách ai. Hân ôm váy cưới trở về phòng trọ, đặt nó vào ngăn tủ – cạnh chiếc ô cũ màu xanh ngọc.
Hai món đồ – một cái để che mưa, một cái để bắt đầu cuộc sống mới – đều chưa từng được dùng đúng lúc.
Hân thở dài. Có lẽ... cô chưa bao giờ thực sự rời khỏi mùa hạ năm ấy.