Tháng 5, trời An Yên chuyển gió. Hân nhận được thiệp mời từ Lan – bạn cùng lớp cấp 3, tổ chức đám cưới tại nhà thờ cũ ở trung tâm thị trấn.
— Không đi à? – bạn cùng phòng hỏi.
— Đi chứ. Tụi mình từng hứa sẽ cùng nhau lớn lên và... cùng mặc váy đẹp dự cưới của nhau mà.
—
Hôm đó, Hân mặc váy xanh dịu, cột tóc thấp. Cô bước vào lễ đường với tâm trạng nhẹ tênh – cho đến khi ánh mắt lướt qua một người đang đứng ở hàng ghế thứ ba.
Duy.
Anh mặc sơ mi trắng, vest xanh than, tóc vẫn lộn xộn như xưa. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều sững lại – không phải vì bất ngờ, mà vì... đã chuẩn bị, nhưng không nghĩ lại thấy đau.
—
Tiệc cưới kết thúc, Hân ra ngoài trước. Duy đuổi theo.
— Hân!
Cô dừng lại.
— Mình nói chuyện một chút được không?
—
Cả hai ngồi ở quán cà phê bên hông nhà thờ. Cũng là quán ngày xưa họ từng trốn học ra ăn bánh mì que.
Duy nhìn Hân rất lâu:
— Cậu... không còn giữ chiếc ô đó nữa hả?
— Vẫn giữ. Nhưng gấp lại rồi.
— Tớ thì... — anh cười khẽ — ...mỗi lần trời mưa, vẫn nhìn quanh, xem có ai quên ô không.
—
Một lúc sau, Duy hỏi:
— Hồi đó... tại sao không tiễn tớ?
Hân nhìn anh, ánh mắt không trách móc, chỉ buồn:
— Vì cậu đã chọn không chào. Tớ không muốn làm phiền một quyết định đã rõ ràng.
—
Gió thoảng qua, hương hoa loa kèn từ nhà ai đó gần đó theo vào.
Duy nói nhỏ:
— Hồi đó... tớ sai rồi.
Hân lặng thinh. Một giọt nước không biết là của gió hay nước mắt vừa rơi xuống bàn.