Mùa Hoa Dài Nhất Năm

Chương 5: TRẬN MƯA NĂM 15 TUỔI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm lớp 9, An Yên mưa dài hơn mọi năm. Hân vẫn đi học cùng Duy mỗi sáng, nhưng họ không còn ngồi chung bàn. Cô chuyển lên bàn đầu vì thành tích học tập, còn Duy thì... vẫn lười như cũ, ngồi gần cửa sổ, mơ màng nhìn ra trời. — Ê, Duy! Một bạn gái chạy tới lớp, cười rạng rỡ, dúi vào tay Duy một cây viết có khắc tên: “Cho người hay quên.” Hân thấy hết. Nhưng quay đi. — Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Duy đứng chờ ở góc cổng như thường lệ, nhưng Hân đi thẳng qua, dù áo đã bắt đầu thấm nước. — Ê! Hân! Cậu quên áo mưa à? Cô không quay lại. Duy lật đật chạy theo, che ô lên đầu cô. Vẫn là chiếc ô cũ, chiếc ô từng che họ suốt nhiều năm. — Đừng giận tớ. Cây viết đó... tớ không xin, người ta tặng. — Không giận. Chỉ là không cần ai che mưa nữa. Duy sững người. Hân bước đi, mưa lách tách trên tóc. Chiếc ô rớt xuống, lăn qua vũng nước. Cô không nhìn lại. — Tối hôm đó, Duy gửi một tin nhắn: “Ngày mai tớ sẽ không đợi ở cổng trường nữa. Nhưng ô của cậu… tớ vẫn giữ.” Tin nhắn được “Seen”. Nhưng không có trả lời. Đó là lần đầu tiên sau 9 năm, hai đứa không đi chung dưới một cơn mưa.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!