mùa hoa gạo nở

Chương 3: Lá Thư Cũ Trong Ngăn Bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều xuống chậm trên làng quê yên bình, tiếng ve kêu râm ran khắp các bờ tre, tán phượng. Linh ngồi trên hiên nhà, tay cầm ly nước lá vối bà nấu, mắt mơ màng nhìn những cánh hoa gạo còn rơi lác đác ngoài sân. Từ khi trở lại quê, cô cảm thấy từng hơi thở cũng chậm lại, từng nhịp tim cũng như được ru dịu bởi hương đất, hương trời.

Nhưng trong lòng, một cảm giác khác lại đang dần lớn lên. Cảm giác về một điều gì đó chưa được nói hết, về ánh mắt của Khánh ngày hôm qua, và cả… một mảnh ký ức bị bỏ quên.


Sáng hôm sau, trong lúc dọn lại căn nhà cũ, Linh phát hiện ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, nằm sâu dưới ngăn bàn học cũ của mình. Chiếc hộp đã bạc màu theo thời gian, lớp bụi phủ dày nhưng vẫn giữ được dáng vẻ quen thuộc.

Cô mở ra, bên trong là vài món đồ tuổi thơ: một bức hình chụp chung cả lớp năm lớp tám, một chiếc vòng tay tự bện bằng dây cước, vài vỏ ốc nhặt bên sông, và… một lá thư.

Lá thư được gấp cẩn thận, giấy đã ngả màu vàng nhạt. Dòng chữ nhỏ gọn ghi bên ngoài: "Gửi Linh, nếu một ngày nào đó cậu đọc được."

Trái tim cô khẽ run lên. Bút tích quen thuộc. Là Khánh.

Cô hít một hơi sâu rồi mở thư:


"Linh à,
Tớ không giỏi nói chuyện, lại càng không giỏi thể hiện. Nhưng có những điều nếu không nói ra, chắc sau này sẽ hối tiếc mãi.

Tớ không biết cậu có bao giờ để ý, nhưng mỗi lần cậu ngồi một mình dưới gốc gạo sau giờ học, tớ đều muốn lại gần. Chỉ là... không đủ can đảm.

Tớ nghe nói cậu sắp chuyển đi. Cậu không nói với ai, nhưng tớ biết.

Tớ buồn, rất buồn. Nhưng tớ không trách cậu. Ai rồi cũng phải đi tìm một nơi tốt hơn để sống, để mơ ước.

Tớ chỉ muốn cậu biết, hoa gạo mỗi năm sẽ vẫn nở. Và tớ… vẫn ở đây. Nếu một ngày nào đó cậu quay về, hy vọng tớ vẫn còn cơ hội để nói rằng: “Tớ từng thích cậu. Rất nhiều.”

– Khánh

Linh đọc xong, ngồi lặng hàng phút. Hóa ra, có những tình cảm đã từng hiện diện, rất gần, rất thật, chỉ là cô không biết – hoặc đã quá trẻ để nhận ra.

Hóa ra… Khánh đã từng chờ cô quay lại.

Mà cô, đã đi suốt gần mười năm.


Chiều hôm đó, Linh đến đồi gạo một mình. Cô ngồi dưới gốc cây xưa, tay vẫn cầm lá thư. Cô nhớ từng buổi trưa ngủ gật trong lớp, Khánh lặng lẽ đặt tay lên vai gọi dậy. Nhớ cả những hôm trời mưa, Khánh dúi vào tay cô chiếc áo mưa duy nhất của cậu, còn mình thì ướt lạnh về nhà.

Có những điều, chỉ khi đã lớn, người ta mới thấu hiểu được giá trị của những quan tâm thầm lặng.

Khi Linh quay về, ngỡ như mọi thứ đã bắt đầu lại, nhưng trong lòng cô, có một điều chưa yên.


Tối đó, Linh nhắn tin cho Khánh:

“Tớ tìm thấy một thứ thú vị dưới ngăn bàn học cũ. Có muốn nghe không?”

Khánh nhắn lại rất nhanh:

“Tớ đoán là... một lá thư?”

Linh ngạc nhiên. Cô gửi lại một biểu tượng chấm hỏi.

“Tớ từng viết một lá thư, nhưng không chắc cậu có đọc được.”

“Giờ tớ đọc rồi.” – Linh nhắn.
“Có muộn quá không?” – Khánh đáp, lần này thêm một biểu tượng cười buồn.

Cô nhìn tin nhắn, lòng thắt lại. Cô không biết nên trả lời thế nào. Cô không thể vội vàng khẳng định tình cảm với Khánh, bởi… trong lòng cô, còn một cái tên khác vẫn chưa thể quên.


Tên ấy là Nam.

Nam – người bạn thân nhất thời cấp ba, người từng cùng cô vượt qua những năm tháng khó khăn nơi thành phố. Người từng nói với cô: “Khi nào em chán Sài Gòn, mình về quê sống chung một căn nhà nhỏ, nuôi gà, trồng rau.”

Nhưng Nam đã rời đi, không một lời từ biệt. Mối quan hệ mập mờ, chưa từng là tình yêu, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là bạn bè.

Ba năm rồi không liên lạc.

Ba năm, nhưng mỗi khi mùa hoa gạo về, Linh vẫn nhớ đến ánh mắt của Nam dưới tán cây đỏ rực một chiều cuối năm.


Linh tắt điện thoại, khẽ thở dài. Cô tự hỏi, mình đang ở đâu trong chính cảm xúc của mình?

Khánh – dịu dàng, thật thà, chân chất. Người từng thích cô suốt thời thơ ấu, người luôn im lặng chờ đợi.
Nam – bí ẩn, ấm áp, và luôn mang đến cảm giác như cơn gió lạ, khiến cô không thể nắm bắt.

Hai con người, hai cảm xúc, và một mùa hoa gạo vẫn đang rơi.


Tối đó, bà nội bước vào phòng, đặt nhẹ tay lên vai Linh:

– Con gái, bà thấy con mấy hôm nay cứ như có chuyện gì bận tâm. Có gì, cứ nói với bà nghe một chút.

Linh mỉm cười:

– Con chỉ đang… nghĩ về một vài chuyện cũ thôi bà. Và cũng đang không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa.

Bà gật gù, giọng chậm rãi:

– Cuộc đời ai mà chẳng có chuyện cũ, có người cũ. Nhưng con đừng để những điều đã qua trói chân mình. Mùa hoa gạo nào cũng có cây rụng lá, nhưng cũng là lúc chồi mới bắt đầu đâm lên.

Linh ngẫm nghĩ câu nói ấy, trong lòng như sáng thêm một chút.


Bên ngoài, cơn gió đầu mùa thổi qua, mang theo mùi hương của hoa gạo, xen lẫn mùi của đất sau mưa.

Mùa hoa gạo nở năm nay, có lẽ sẽ là mùa đánh dấu một bước ngoặt – không chỉ của tình yêu, mà còn của sự lựa chọn, của trưởng thành.

Và có thể… là mùa của tha thứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.